Tình trạng kinh doanh ở cửa hàng của Kiều Chấn Quân càng ngày càng tốt, khiến cho không ít người đỏ mắt.
Mới đầu có vài người thấy bọn họ tới từ nơi khác, còn muốn liên hợp lại bắt nạt bọn họ, còn chưa kịp động thủ, những người đó đã bị người ta cảnh cáo.
Bởi vì có nhà họ Hoắc và nhà họ Mao hộ tống, chi thứ hai mới đứng vững gót chân ở thủ đô một cách nhanh chóng như vậy.
Khi đến tháng tám, bà lão nhà họ Mao qua đời, hưởng thọ 85 tuổi.
Bà ấy sống đến số tuổi lớn như vậy, xem như tang sự không khổ, tuy rằng trong lòng người nhà họ Mao vẫn rất là buồn rầu, nhưng cũng không tiếc nuối.
Tám năm nay, con cháu hiếu thảo, thân thể không có ốm đau, bà cụ nhà họ Mao sống rất vui vẻ, cũng đi một cách rất bình thản.
Khi tổ chức tang sự, tất cả người nhà Kiều đều đến.
Biết bà cụ nhà họ Mao đi rồi, trong lòng Đại Kiều cũng rất đau khổ.
Cô thích bà cụ này, mỗi lần cô đến nhà họ Mao, bà đều thích kéo tay cô, nói cô là một cô gái có phúc khí, cô cũng thích nói một ít chuyện cười để bà vui vẻ, bà cười lên luôn sảng khoái vô cùng, cười đến mức thấy răng không thấy mắt.
Bà còn thích lấy hết đồ ăn ngon trong nhà ra để chiêu đãi cô, nói con gái phải béo một chút mới đẹp.
Nghĩ đến chuyện về sau không thể gặp lại khuôn mặt hiền từ kia, trong lòng cô trống vắng.
Người nhà họ Mao nhìn thấy Đại Kiều như vậy, trong lòng càng thêm cảm nhớ cô là một đứa bé trọng tình nghĩa.
Trong số di sản của bà cụ nhà họ Mao, có một phần là để lại cho Đại Kiều, đó là một bộ trang sức giá trị xa xỉ.
Đại Kiều tất nhiên không chịu nhận món quà quý giá đến như vậy.
Nhưng người nhà họ Mao bảo cô nhất định phải nhận lấy, nói đây là bà cụ nhà họ Mao để lại cho cô, bọn họ làm con cháu bất kể như thế nào cũng không thể thu hồi lại những thứ đó, nếu không chính là bất hiếu!
Đại Kiều không có cách nào, đành phải nhận lấy trang sức, sau đó đưa cho nhà họ Mao một lọ thuốc viên, sau khi người nhà họ Mao gia nhận được thuốc viên, trong lòng họ cảm thấy là bọn họ được lợi.
Tuy rằng không biết thuốc viên kia chứa thành phần gì, nhưng bọn họ biết, tuyệt đối không phải cái giá mà một bộ trang sức có thể mua được!
Đi từ nhà họ Mao ra, Kiều Chấn Quân bị Hoắc Hoa Thanh kêu đến thư phòng của ông.
Kiều Chấn Quân tiến vào thư phòng, liền đi thẳng vào vấn đề mà hỏi: “Ông Hoắc, có phải có tin tức về tên họ Tần kia hay không?”
Cái tên họ Tần này chính chỉ là Tần Đông, cha ruột của Đông Lâm.
Khi mà Tần Đông ở đội sản xuất, kỳ thật cũng chưa có tên này, mà là tên Tần Văn Hữu, chỉ là sau này giả chết mới sửa lại tên, chỉ là cũng không biết ông ta nghĩ như thế nào, vậy mà lại sửa thành cái tên tương tự với đứa con trai!
Nghĩ lại là buồn cười!
Hoắc Hoa Thanh ngồi lên ghế gỗ sưa, gật đầu nói: “Đúng vậy, sau khi Tần Đông đi đến huyện thành nhỏ, lại tìm đến bên một người phụ nữ trẻ đã có chồng, khi hai người đang ở bên nhau thì bị chồng của người phụ nữ kia phát hiện ra, sau đó Tần đông bị đánh gãy hai chân, nghe nói về sau phục hồi tốt cũng là một người thọt!”
Kỳ thật ông còn có một tin tức tốt hơn nữa, đó chính là về sau Tần Đông không thể giao hợp nữa!
“Vậy công việc của ông ta thì sao? Cũng bị cách chức có phải không? Có phải ông ta muốn về thủ đô hay không?”
Kiều Chấn Quân không quan tâm Tần Đông có thể trở thành người thọt hay không, ông chỉ lo lắng ông ta có thể trở về thủ đô hay không, có thể trở về dây dưa vợ và con trai của ông hay không mà thôi.
Hoắc Hoa Thanh gật đầu: “Ông ta là nhân viên công vụ, phát sinh loại chuyện này thì tất nhiên là giữ không nổi chức vụ, nhưng mà vợ của ông ta vậy mà lại bay từ thủ đô qua đấy, sau đó tự mình chiếu cố ông ta, nghe nói tháng trước bọn họ cùng nhau ngồi xe đi xuống phía Nam, cho nên cậu không cần lo lắng bọn họ sẽ trở về thủ đô.”
Kiều Chấn Quân nghe vậy, trong lòng thở nhẹ nhõm một hơi thật dài.
Ngay sau đó lại cười nhạo một tiếng nói: “Kiếp trước đúng là ông ta đã thắp hương cao đấy nhỉ, sau khi làm ra chuyện như vậy mà còn có một người phụ nữ thiệt tình thực lòng đến bên ông ta!”
Vứt bỏ vợ con, ngoại tình trong hôn nhân, làm bậy với vợ của người khác, đặt mỗi chuyện riêng ra đều có thể làm người ta ghim hắn lên cột mà sỉ vả, nhưng hết lần này đến lần khác vẫn còn có một người phụ nữ thích ông ta!
Điều này này làm cho Kiều Chấn Quân rất là cảm thán, nhưng mà chỉ cần ông ta không tới trêu chọc người nhà của ông thì ông cũng lười quan tâm đến chuyện của đối phương.
Chỉ là ông không ngờ được rằng, hai năm sau, Tần Đông đã đi rồi, sinh bệnh mà đi, hơn nữa đi rất gấp, căn bản không có thời gian nhờ người tới thủ đô để liên hệ Lâm Tuệ và Đông Lâm.
Nghe nói khi ông ta đi còn vẫn luôn nhắc mãi đứa con trai Đông Lâm này, đối với hai đứa con gái canh giữ ở trước giường ông ta cũng không thèm liếc mắt nhìn một cái, phát huy sự bạc tình quả nghĩa tới một giây đồng hồ cuối cùng của cuộc đời.
Nhưng mà đây đều là chuyện sau này.