Chỉ thấy từ cửa có một người đàn ông mặc quần áo tù nhân đi vào, hai tay mang còng tay, trên mặt có vết thương vừa dài vừa thô, đã phá tướng, chỉ là một đôi mắt nham hiểm lãnh khốc, tỏa ra ánh sáng khát máu, mà ống quần bên trái trống rỗng, hiển nhiên nơi đó không còn chân.
Nếu không phải đã sớm xác nhận thân phận của anh ta, nếu không phải dáng dấp của anh ta cùng năm đó giống nhau đến mấy phần, Vương Viêm Sinh còn thật không dám nhận.
Thời điểm Vương Viêm Sinh đánh giá anh ta, Vương Hâm Sinh cũng đang quan sát anh ba của mình.
Dáng vẻ cùng năm đó biến hóa không lớn, có điều khí chất thay đổi rất nhiều.
Năm đó anh ta rời nhà, anh ba còn trẻ, trên người có ngây ngô của người trẻ tuổi, nhưng hiện tại cả người Vương Viêm Sinh toả ra khí thế uy nghiêm của kẻ bề trên mới có.
Vừa nhìn bộ dáng này của y, anh ta liền biết anh ba sống không tệ, cũng đúng, xưa nay anh ba đã không giống như mấy người anh em bọn họ.
Vương Hâm Sinh chống gậy từng bước một đi tới, bởi vì hai tay còn mang còng tay, cho nên anh ta đi rất chậm rất vất vả, một khoảng cách ngăn ngắn, anh ta đi 3 phút mới tới.
Anh ta ngồi xuống ở ghế đối diện Vương Viêm Sinh, hai anh em nhìn đối phương, đều không nói gì.
Cuối cùng vẫn là Vương Hâm Sinh thua trận.
Miệng anh ta kéo kéo nói: "Anh ba, nhìn anh thật giống không có kinh ngạc chút nào?"
Vương Viêm Sinh nói: "Năm đó anh đã hoài nghi em giả chết, chỉ là mười ba năm này em không hề có một chút tin tức nào, anh cảm thấy phàm là người có chút lương tâm, đều sẽ không biến mất lâu như vậy mà không hề có một chút tin tức nào, dù sao năm đó bởi vì em giả chết, mẹ trúng gió tại chỗ chết rồi, cha không tới một năm cũng đi theo mẹ, nếu như em còn sống sót, không nên một chút liên hệ cũng không có."
"Anh, anh nói cái gì?"
Vương Hâm Sinh muốn rách cả mí mắt, gậy trong tay ngã trên mặt đất, phát sinh tiếng vang rất lớn, cảnh ngục bên ngoài ở cửa liếc mắt nhìn, lại đi ra ngoài.
Vương Viêm Sinh lạnh lùng nhìn anh ta nói: "Cha mẹ thương yêu em bao nhiêu, em phải hiểu rõ hơn bất kỳ người nào, cho nên lúc ban đầu lúc em giả chết, em nghĩ như thế nào?"
Hai mắt Vương Hâm Sinh đỏ đậm, nhìn chòng chọc anh trai, tựa hồ con ngươi sau một khắc sẽ rớt ra ngoài: "Em, em không tin. Anh khẳng định là gạt em."
"Anh không có thời gian như vậy, lại còn không có tâm tình nguyền rủa cha mẹ chính mình để lừa dối em, lần này em muốn gặp anh cũng không phải là muốn anh cứu em ra ngoài sao?” Khóe miệng Vương Viêm Sinh mang theo một vệt trào phúng.
Đối phương khiếp sợ rốt cuộc có bao nhiêu là bởi vì đau lòng, có bao nhiêu phần là lo lắng vì cha mẹ rời đi nên bọn họ sẽ không có cách nào giúp anh ta cầu xin?
Bằng sự hiểu rõ của y đối với Vương Hâm Sinh, khả năng thứ hai là chủ yếu.
Vương Viêm Sinh đoán đúng, sở dĩ Vương Hâm Sinh khiếp sợ như vậy, là bởi vì anh ta hoàn toàn không nghĩ tới cha mẹ đều không còn.
Thời điểm anh ta rời khỏi nhà, hai người bọn họ chỉ mới khoảng chừng sáu mươi tuổi, anh ta cho rằng giữa hai người làm sao cũng phải còn một người sống đến hiện tại, chỉ cần trong bọn họ có một người còn sống sót, anh ta có cơ hội được giảm hình phạt, thậm chí dùng phương pháp đổi trắng thay đen được thả ra ngoài.
Chỉ là anh ta không nghĩ tới cha mẹ sớm như vậy đã đi rồi, hơn nữa còn bởi vì anh ta mà ra.
Anh ta bỏ ra hai giọt nước mắt, rời khỏi vị trí quỳ xuống trước mặt Vương Viêm Sinh nói: "Anh ba, em là súc sinh, ban đầu em không nên không nói tiếng nào liền rời đi, em không nghĩ tới cha mẹ biết. . . em đáng chết, em là đồ vô lại."
Anh ta vừa nói, vừa dùng tay đánh mình một bạt tai.
Vương Viêm Sinh không ngăn cản anh ta, ánh mắt càng ngày càng lạnh lẽo: "Em thật sự đáng chết, vì vinh hoa phú quý, em lại có thể lấy tính mạng của người khác, súc sinh giống như em, mười ba năm trước nên chết đi mới phải."
Vương Hâm Sinh khóc đến nước mũi nước mắt đều có: "Anh ba, em biết sai rồi, em đã sớm hối hận rồi, năm đó em làm như vậy, cũng là bị bức ép bất đắc dĩ, là người phụ nữ Phương Tiểu Quyên kia ép buộc em. Anh ba, cầu xin anh cứu em, nể mặt cha mẹ, em muốn quay về bái tế bọn họ, để bọn họ ở dưới lòng đất được an nghỉ."
Vương Viêm Sinh quả thực cũng bị tức đến nở nụ cười.
Y nhấc chân một cước liền đá vào trên mặt của anh ta: "Đến lúc này mà em còn có mặt mũi nhắc đến cha mẹ?"
Vương Hâm Sinh bị đạp lăn trên đất, cứ bò như vậy cũng không đứng lên: "Anh ba, em biết anh hận em, nhưng mười mấy năm qua không phải em không muốn về nhà, em là không thể quay về, nếu như em về nhà, nhất định sẽ liên lụy mọi người."
Năm đó anh ta là bạn của mình là Thái Chính Bình đồng mưu giết chết con ma đen đủi Vương Quảng Sinh, sau đó dùng thân phận của anh ta lén đi qua Hương Giang, sau đó thuận lý thành chương đi tới công ty bác của Vương Quảng Sinh.