Nhìn bộ dạng Tiểu bảy Cân không giống như bị thương hay bị người khác bắt nạt, cho nên khi cô bước vào không trực tiếp nổi giận hoặc là hỏi cô giáo nguyên nhân.
Nhưng bộ dáng Tiểu Bảy Cân rõ ràng là bị oan ức, cho nên mới muốn hỏi cậu bé nguyên nhân mọi chuyện thật rõ ràng.
Tiểu Bảy Cân tựa vào lòng dì ba, ánh mắt hồng hồng, cái miệng nhỏ nhắn nói: “Dì ba, mẹ làm cho Tiểu Bảy Cân trứng vịt, nhưng trứng vịt bị người khác ăn mất rồi...”
Tiểu Bảy Cân thật sự rất thích ăn trứng ốp, cho nên mỗi ngày đến nhà trẻ, Kiều Đông Hà đều luộc cho cậu bé một quả trứng vịt, để cho giữa trưa cậu bé ăn cơm có thể ăn, nhưng hôm nay trứng vịt kia không biết bị ai trộm mất!
Nghe thấy Tiểu Bảy Cân tố cáo, hai cô giáo càng thêm xấu hổ, liên tục tỏ vẻ nhất định sẽ điều tra việc này thật rõ ràng, còn có nhà trường ngày mai sẽ bồi thường hai quả trứng vịt mới cho Tiểu Bảy Cân.
Đại Kiều nghe thấy vậy có chút dở khóc dở cười.
Cô vừa nghe thấy Tiểu Bảy Cân khóc, còn tưởng cậu bé bị bắt nạt, không ngờ là bởi vì trứng vịt bị mất.
Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, làm gì có ai ăn trộm trứng vịt được?
Sau khi lau sạch mặt cho Tiểu BẢy Cân xong, Đại Kiều kiền dẫn cậu bé về nhà.
Mà ở đằng sau, ở trong bộ đội Vương Viêm Sinh nhận được điện thoại của bộ công an từ Thâm Quyến, nói rằng bọn họ bắt được một tội phạm giết người, đối phương tự nhận là em trai của y.
Vương Viêm Sinh nắm chặt điện thoại, mu bàn tay nổi đầy gân xanh, giọng nói trầm thấp hỏi: “Anh ta nói anh ta tên là gì?”
“Vương Hâm Sinh.”
Vương Viêm Sinh cúp điện thoại, cả khuôn mặt đều đen thui.
Năm đó y vẫn cảm thấy em năm của mình là Vương Hâm Sinh chưa chết, chỉ là biển người mênh mông, thêm vào lúc đó các loại điều kiện hạn chế, không có cách nào điều tra đến tung tích của anh ta.
Trong thời gian đó y cũng nhờ người ta để ý giúp, chỉ là vẫn luôn không có tin tức, đến lúc sau, y cũng đã gần như chấp nhận anh ta đã chết rồi, dù sao nhiều năm như vậy đều chưa từng xuất hiện.
Cũng không ngờ đến sau khi đã biến mất ròng rã mười ba năm, anh ta lại đột nhiên xuất hiện.
Kiều Hồng Hà từ trong phòng bếp bưng một đĩa thịt kho tàu đi ra, nhìn thấy dáng vẻ của y, quan tâm nói: "Làm sao vậy? Là ai gọi điện thoại tới, sao lại có vẻ mặt này?"
Vương Viêm Sinh còn chưa từ khiếp sợ phục hồi tinh thần lại, y ngồi xuống ở trên ghế salông, sau đó mới phun ra một hơi nói: "Thằng năm còn sống sót."
Kiều Hồng Hà nhất thời không hiểu được y đang nói ai: "Thằng năm? Là thằng năm nào?"
"Chính là đứa em trai đã chết mười ba năm của anh, Vương Hâm Sinh, nó còn sống sót." Vương Viêm Sinh gằn từng chữ một.
Kiều Hồng Hà nghe nói như thế, khăn lau trong tay lập tức rơi xuống đất, thật lâu mới tìm về âm thanh của chính mình: "Anh nói cái gì? Cậu ta còn sống sót? Chuyện này. . . Sao lại có thể như thế?"
Vương Viêm Sinh lại thở dài một hơi: "Đúng vậy, anh cũng cho rằng nó đã chết rồi, nhưng vừa nãy cục công an Thẩm Quyến gọi điện thoại cho anh, nói nó giết người bị bắt rồi."
Kiều Hồng Hà lại khiếp sợ: "Vậy bây giờ phải làm sao? Bọn họ muốn anh qua đó sao? Hay là anh muốn giúp đỡ anh ta ra ngoài?"
Nói bà ấy ích kỷ cũng được, không có lương tâm cũng được, bà ấy không hy vọng chuyện của Vương Hâm Sinh sẽ ảnh hưởng đến cả nhà bọn họ.
Năm đó khi Vương Hâm Sinh còn sống chính là tên xấu xa, quá trớn với nữ thanh niên trí thức, hành hạ vợ mang thai, sau đó lại biệt vô âm tín, làm hại mẹ ruột đau lòng mà chết.
Từng chuyện từng chuyện một, khiến cho ấn tượng của bà ấy đối với anh ta kém tới cực điểm, bà ấy không muốn cùng người như thế có nửa điểm liên hệ một chút nào.
Vương Viêm Sinh nói: "Em yên tâm, đừng nói anh không có quyền lực kia, coi như có, anh cũng sẽ không làm như vậy."
Y đối với đứa em trai Vương Hâm Sinh này cũng không có cảm tình gì, năm đó anh ta gây ra tình cảnh như vậy, suýt chút nữa khiến toàn bộ người của nhà họ Vương rớt xuống vực sâu, lại nói, giết người đền mạng, y sẽ không biết pháp mà còn phạm pháp.
Có điều một chuyến này y vẫn phải đi, rất nhiều chuyện năm đó y muốn biết rõ.
Kiều Hồng Hà rất muốn đi cùng với y, chỉ là trong nhà còn có ba đứa nhỏ, bà ấy không thể bỏ mặc, cho nên cuối cùng Vương Viêm Sinh một mình đi tới Thẩm Quyến.
Đi tới Thẩm Quyến, bởi vì thân phận của y, cho nên rất nhanh đã được sắp xếp với gặp mặt Vương Hâm Sinh, hơn nữa còn là ở một gian phòng đóng kín độc lập.
Cửa "Bang" một tiếng bị đẩy ra, cảnh ngục lớn tiếng quát lên: "Vào đi, không được làm chuyện mờ ám, bằng không sẽ không dễ chịu."
Nương theo âm thanh, Vương Viêm Sinh ngẩng đầu lên hướng phía cửa nhìn lại, ngây người.