Kiều Chấn Quân cùng với Kiều Chấn Dân là hai người chú nên cũng hiểu được An Bình là đứa bé ngoan, lúc trước trông cậu thô lỗ, học không được, bọn họ lại lo lắng tương lai cậu không thể chống đỡ nổi phòng lớn.
Không ngờ kết quả là bọn họ lo lắng thừa.
Hai người Kiều Chấn Quân và Kiều Chấn Dân thực ra kiếm tiền cũng không ít hơn so với An Bình, chỉ là công ty bọn họ cần vốn lưu động quá lớn, nếu chi ra nhiều tiền để mua nhà như vậy, chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến sự phát triển của công ty.
Nhất là Kiều Chấn Dân, bởi vì lúc trước ông cãi nhau cùng với Ngô Khang Bảo, có thể nói là sinh khí bị tổn hại rất lớn, hai năm tới, đoán chừng bọn họ cũng không thể mua nổi nhà.
Nhưng mà sau khi nhìn phòng lớn, trong lòng ông càng có động lực, cháu đã mua được nhà, người làm chú như ông làm sao có thể thua kém được!
Ông nhất định phải cho gia đình một cuộc sống thật tốt đẹp!
Suy nghĩ của Kiều Chấn Quân cũng không khác gì, càng cảm thấy áp lực hơn nữa.
Bây giờ chi thứ hai bọn họ ở tứ hợp việc đứng tên Đại Kiều, cho dù Đại Kiều không để bụng, nhưng tất cả bọn họ vẫn không thể nào ở lại trong đó nữa.
Cho nên phải cố gắng mới được!
Tuyết tung bay, một năm mới lại bắt đầu.
Đại Kiều là sinh viên năm cuối, đã làm bài kiểm tra cuối kỳ sớm hơn các sinh viên lớp khác, cho nên bắt đầu nghỉ.
Hôm nay cô nhận được điện thoại của chị Đường Kiều Đông hà, nhờ cô đi đến nhà trẻ đón Tiểu Bảy Cân, ở trường học có học sinh xảy ra chuyện, cô ấy phải đến đêm mới có thể trở về, mà mấy hôm trước La Tuấn Lương lại đi công tác.
Đại Kiều bày tỏ không có vấn đề gì, cúp điện thoại ngồi lên xe đi nhà trẻ đón Tiểu Bảy Cân.
Lúc đợi xe bus, cô nhìn thấy một người phụ nữ ăn mặc rất phong phanh đi qua trước mắt cô, cô cảm thấy sườn mặt của người phụ nữ đó rất quen.
Ngay sau đó, người phụ nữ ấy bị một người đàn ông đụng ngã, cô ả ngã trên mặt đất, mặt đúng lúc đối diện với Đại Kiều.
Đại Kiều lập tức nhận ra, chẳng trách lại quen mắt đến vậy, hóa ra là Đáp Trật, vợ Cẩu Thặng.
Chỉ là thời điểm hai năm trước nhìn cô ả ăn mặc thật sự rất phong cách, vẻ mặt còn kiêu ngạo, dáng vẻ đắc ý, nhưng bây giờ, cô ả gầy đến mức da bọc sương, sắc mặt tiều tụy, thời tiết mùa đông khắc nghiệt như vậy mà trên người cô ả chỉ mặc quần áo phong phanh.
Đáp Trật đang muốn chửi ầm lên, không ngờ vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Đại Kiều, cả người run lên một chút, sau đó cố không chửi người mà bỏ chạy, chạy trốn giống như có quỷ đang đuổi đằng sau ả ta vậy.
Đại Kiều: ?
Đáp Trật liều mạng chạy về phía trước, trước đây đội sản xuất người ta nói Đại Kiều là sao chổi đầu thai, cô ả cảm thấy lời này không sai một chút nào!
Cô ả gặp Đại Kiều vài lần, sau đó đều không may!
Hai năm trước cô ả là tình nhân của Tiêu Đại Dương, nhưng sau này Tiêu Đại Dương bị bộ giáo dục sa thải, cô ả cũng bị vợ Tiêu Đại Dương dạy dỗ đánh cho một trận, người phụ nữ xấu xa đó còn lan truyền rằng cô ả là người thứ ba, là hồ ly tinh, khắp nơi phá hoại gia đình người khác, làm cô ả ngay cả nhà cũng không thể về.
Hai năm này, việc cô ả cũng không tìm được, đàn ông có tiền cũng không thấy, chỉ có thể bán thân mà sống.
Nhưng hai tháng gần đây, cô ta cảm thấy thân dưới bị ngứa, không biết bị tên đàn ông thối nát nào lây nhiễm, cô ả lo lắng xảy ra vấn đề, lúc này mới đi đến bệnh việc kiểm tra, không ngờ tới giữa đường lại gặp ôn thần Đại Kiều này, điều này làm sao không khiến cô ả sợ hãi được cơ chứ?
Trong lòng cô ả mơ hồ cảm thấy bản thân mình sắp không ổn.
Quả nhiên, hai ngày sau, bệnh viện gửi báo cáo kết quả kiểm tra, cô ả bị nhiễm bệnh giang mai!
Cầm tờ báo cáo xét nghiệm, cô ả ngã ngồi trên mặt đất, sau đó gào khóc lên.
Nhưng đây là chuyện của sau này.
Lúc này Đại Kiều đi vào nhà trẻ.
Cô vừa mới bước một chân vào nhà trẻ, đã nghe nghe thấy tiếng khóc lóc của Tiểu Bảy Cân, suýt nữa thổi bay cả trần nhà.
Cô hoảng sợ vội vàng chạy nhanh vào.
Đai vào trong phòng học, liếc mắt một cá lập tức nhìn thấy ngang cằm Tiểu Bảy Cân, gào khóc một lúc tèm lem đầy nước mắt nước mũi, hai cô giáo bên cạnh cha nhau cầm đồ ăn vặt và đồ chơi dỗ cậu bé, nhìn tình hình thì có vẻ không hiệu quả.
“Tiểu Bảy Cân, con làm sao thế?” Đại Kiều thấy cháu ngoại khóc thành như vậy, lập tức đau lòng.
Tiểu Thất Cân nhìn thấy dì Ba mà cậu bé thích nhất đến, miệng nhỏ càng tủi thân: “Dì ba... Tiểu Bảy Cân bị bắt nạt...a a a...”
Hai cô giáo nghe thấy vậy lập tức càng thêm đau đầu.
Đại Kiều ôm lấy Tiểu Bảy Cân, vất vả lắm mới dỗ được cậu bé, sau đó lấy khăn tay lau nước mắt cậu bé, một bên hỏi cậu bé: “Tiểu Bảy Cân, con nói cho dì ba biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”