Đoàn Sủng Cẩm Lý Ở Thập Niên 70 (Bản Dịch Full)

Chương 689 - Chương 689. Tỏ Rõ Nỗi Lòng 4

Chương 689. Tỏ rõ nỗi lòng 4 Chương 689. Tỏ rõ nỗi lòng 4

Nhưng mà rõ ràng cả nhà họ Kiều, kể cả Đại Kiều cũng không hiểu được đạo lý này, người nhà họ Kiều có tiếng là những tay dao cừ khôi.

Đợi Đại Kiều đi ra ngoài, cô ấy mới run rẩy mở bức thư ra, chỉ thấy trên mặt giấy viết một hàng chữ nguệch ngoạc: “Chị họ, em thích chị, thật sự nghiêm túc.”

Nhìn đến ba chữ “em thích chị”, cả người cô ấy run lên, suýt chút nữa quăng bức thư đi.

Cô ấy cứ nghĩ ngủ một tối xong, đầu óc cậu tỉnh táo một chút, không nghĩ tới...còn dám nói như vậy!

Cô ấy nắm bức thư ngây người một lúc lâu, cuối cùng quyết định tạm bỏ qua chuyện này.

Thẩm Thiên Hữu còn đang đi học, cậu không thể nào mỗi ngày đều đến đây được, dần dần sẽ bỏ xuống được mặt mũi.

Hơn nữa, con trai ở tuổi này mắc bệnh hay quên, nói không chừng một thời gian nữa cậu sẽ không còn thích, hoặc là thích con gái cùng tuổi ở trường học.

Cô ấy bực mình tìm bật lửa, vốn dĩ muốn đốt bức thư, mà khi châm ngọn lửa đốt bức thư, trái tim cô đột nhiên run lên, dập tắt ngọn lửa.

Cuối cùng cô ấy cũng giấu bức thư kia đi.

Công ty của Hoắc Trì đạt được phát triển rất lớn, ba người thường xuyên đi khắp nơi công tác, cho nên thời gian gặp Đại Kiều càng lúc càng ít.

Chẳng qua gặp vội vàng cũng tốt, hai người một tuần ít nhất cũng gọi hai ba cuộc điện thoại, nếu ở cùng một thành phố, dù thế nào cũng gặp nhau để ăn một bữa cơm.

Hoắc Trì lại chủ động nói cho Đại Kiều biết toàn bộ lịch trình của mình, còn để cô không cần phải lo lắng cho mình, trong lòng anh ngoại trừ cô ra, cũng không còn ai khác nữa.

Đại Kiều rất yên tâm về anh, nhưng trái lại Hoắc Trì lại không yên tâm với những người bên cạnh cô, thường xuyên nhắc cô, để cô đừng để ý đến các học sinh nam khác, nếu ai dám quấy rầy cô, nhất định phải nói cho anh!

Mỗi lần nghe anh lải nhải dặn dò như vậy, Đại Kiều nghĩ rồi cười: “Anh Hoắc Trì, em cảm thấy ông nội Hoắc đặt tên cho anh sai rồi, phải gọi anh là Hoắc dấm chua, ghen dấm chua, bình dấm chua.”

Điện thoại truyền đến giọng nói nhẹ nhàng trong trẻo, biểu cảm Hoắc Trì ngượng ngùng, nhưng lại không tắt điện thoại.

Chờ đến khi kết thúc cuộc gọi, tiền điện thoại đã mất hơn mười tệ.

Một người hợp tác cùng công ty anh cười nói: “Xem ra, anh vẫn nên nhanh chóng cưới đàn em Kiều về nhà đi, đỡ phải mỗi ngày anh gọi điện như vậy, tất cả tiền kiếm được đều đưa cho công ty điện thoại.”

Người còn lại lại nói: “Tôi thấy lấy vợ về nhà cũng vô dụng thôi, anh phải làm đàn em Kiều thu nhỏ lại, sau đó đặt vào túi của anh, cùng anh đi khắp nơi, như vậy anh mới yên tâm.”

“Ha ha ha, anh nói cũng đúng! Chẳng qua nhìn hai người mỗi ngày đều dính nhau như vậy, tôi cảm thấy mình cũng có thể tìm người yêu!”

“Thôi đi, mỗi ngày chúng ta đều mệt giống như cẩu, người nào lại nguyện ý đi theo chúng ta chứ, vẫn là Hoắc Trì thông minh, sớm đã nắm được đàn em Kiều trong tay.”

Hoắc Trì để bọn họ thoải mái trêu chọc mình, trong lòng lại nghĩ, nếu có thể làm như lời nói, anh thật sự muốn thu nhỏ Đại Kiều đặt vào túi mình, như vậy bọn họ bất cứ lúc nào cũng có thể ở bên nhau.

Sau khi cải cách và mở cửa, giá nhà mỗi ngày một cao, nhất là ở thành phố Bắc Kinh này, giá nhà đất càng tăng nhanh hơn.

Trước kia phòng lớn luôn tiết kiệm tiền, nghĩ rằng muốn mua một một tứ hợp viện, nhưng trải qua vài năm quan sát, An Bình cảm thấy năng lực kiếm tiền của cậu hoàn toàn thua kém so với tốc độ tăng của giá nhà đất, chủ yếu là tứ hợp viện thực sự rất đắt.

Cho nên sau khi thương lượng với ông bà nội, cậu quyết định mua nhà.

Đầu những năm tám mươi, ở thủ đô đã xuất hiện nhà ở thương mại, lần này phòng lớn muốn mua đó là nhà ở thương mại.

Nơi bọn họ mua là một khu vực nhỏ có kiến trúc kiểu mới, vị trí địa lý tốt, phòng ở thiết kế hợp lý, bởi vì nhà họ Hoắc làm mối, bọn họ còn được giá cả ưu đãi.

Nhà phòng lớn mua có bốn phòng ngủ hai phòng khách, tổng cộng là một trăm năm mươi mét vuông, An Bình bỏ ra tất cả số tiền đã tiết kiệm được để mua, song có điều, kế hoạch mở rộng khách sạn trong tương lai sẽ bị lùi lại.

Gia đình phòng lớn chuyển đến nhà mới để kịp tết Nguyên Đán, ở buổi liên hoan hôm đó, tất cả mọi người đều tặng nhà cậu những món đồ thực dụng.

Có một số tặng đồ gia dụng nhà bếp, có một số lại chung nhau tặng đồ điện, tất cả đều là đồ nhà phòng lớn dùng được, cứ như thế cũng giúp phòng lớn tiết kiệm được không ít tiền chi tiêu.

Mặc dù Vạn Xuân Cúc thấy tiếc khi không thể mua được tứ hợp viện, nhưng cứ nghĩ đến chuyện phòng lớn bọn họ là người đầu tiên ở Bắc Kinh mua nhà ở, lập tức vui lên.

“Ôi, lúc trước An Bình nhà chúng tôi ra đời, tôi liền biết tương lai của nó nhất định đại phú đại quý, bây giờ nhìn đi, nhà ở một trăm năm mươi mét vuông, nói mua là mua ngay, một đồng cũng không vay mượn ai!”

“Bây giờ ấy, thực ra con cái cũng không cần sinh nhiều lắm, nếu có ích, một đứa là đủ! Chỉ có điều khôn phải ai cũng có phúc giống tôi, có thể sinh ra được đứa con tốt như An Bình!”

Tuy bộ dạng Vạn Xuân Cúc khiến cho người ta cảm thấy chán ghét, nhưng mà hai phòng mọi người thật lòng chúc mừng phòng lớn.

Bình Luận (0)
Comment