Đoàn Sủng Cẩm Lý Ở Thập Niên 70 (Bản Dịch Full)

Chương 688 - Chương 688. Tỏ Rõ Nỗi Lòng 3

Chương 688. Tỏ rõ nỗi lòng 3 Chương 688. Tỏ rõ nỗi lòng 3

Đêm đã khuya, Kiều Đông Anh ở lại làm ổ trong chăn cùng Đại Kiều.

Ánh trăng lung linh chiếu xuống mặt nước hắt vào, mặt đất giống như được phủ một lớp sương mờ, Kiều Đông Anh nằm trên giường lăn qua lăn lại, mãi vẫn không ngủ được.

Đại Kiều nhỏ giọng hỏi: “Chị họ, chị làm sao vậy? Có phải có tâm gì không?”

“Không có.” Kiều Đông Anh theo bản năng phủ nhận, nhưng rất nhanh lại nói: “Đại Kiều, nếu, chị nói là nếu Hoắc Trì nhỏ tuổi hơn so với em, em còn muốn ở bên cạnh anh ấy không?”

Đại Kiều nghe thấy lời này có cô ấy, lại nhớ đến chuyện trước đây mình gọi Hoắc Trì là em trai, khóe miệng cong lên: “Sao lại không chứ, chỉ cần vẫn là anh ấy là được.”

Nếu Hoắc Trì vẫn đối xử với cô tốt như vậy, đặt cô ở vị trí quan trọng nhất trong tim, chuyện tuổi tác còn quan trọng gì nữa?

Kiều Đông Anh thấy cô nghĩ đơn giản như vậy: “Nếu Hoắc Trì thật sự ít tuổi hơn em, em sẽ không để tâm đến ánh mắt của người khác sao? Còn có, phụ nữ sẽ nhanh già hơn so với đàn ông, nếu em lớn tuổi hơn anh ấy, em không lo sau này em ở cạnh anh ấy nhìn qua giống như chị gái anh ấy sao?”

Miệng lưỡi người đời đôi khi còn sắc hơn dao, người nào tốt, người nào không tốt, vợ chồng nhà nào suốt ngày cãi nhau... luôn lấy ai đó ra để buôn chuyện.

Đại Kiều nhẹ nhàng dịch người nói: “Nhưng ông nội còn ít tuổi hơn bà nội, em cảm thấy bọn họ rất hòa hợp, về phần ánh mắt của người khác, bất luận cho dù chị làm tốt thế nào, cũng vẫn sẽ có người nói này nói nọ, cho nên cần gì phải để ý đến?”

Tình cảm của ông nội cô đối với bà nội, vượt qua cả tuổi tác, vượt qua cả hoàn cảnh, vượt qua cả thời gian, bọn họ dùng hành động để nói, yêu một người, thật sự có thể là chuyện cả đời.

“Đúng vậy, cho dù làm thế nào cũng đều bị người khác nói, buồn cười chính là, chị vốn dĩ đã làm không tốt, cho nên bị người khác bàn tán cũng là chuyện bình thường.”

Kiều Đông Anh nghĩ đến tình yêu của ông nội và bà nội mình, trong lòng rất ngưỡng mộ, nhưng đồng thời lại cảm thấy bản thân mình không xứng đáng có được tình yêu đẹp như vậy.

Đại Kiều nhíu mày một chút, chống khuỷu tay nằm sấp xuống, ánh mắt dừng trên mặt cô ấy nói: “Chị họ, vì sao chị lại nghĩ như vậy? Thiên phú trời cho mỗi người đều khác nhau, giống như anh Đường biết nấu ăn, An Kiệt thích đọc sách, Tiểu Đông Vân giỏi ca hát, mỗi người đều hiểu biết những điều khác nhau, chẳng qua bây giờ chị họ tạm thời vẫn chưa tìm được thứ gì mà bản thân mình giỏi mà thôi.”

Kiều Đông Anh biết cô đang an ủi mình, nhưng thật sự trong lòng cô ấy vẫn mê man: “Nhỡ đâu cả đời này chị không tìm thấy thứ gì mình giỏi thì sao? Nếu vậy chị sẽ là một kẻ tầm thường?”

Đại Kiều im lặng một chút nói: “Tình huống chị nói cũng có thể xảy ra, không có thiên phú cũng không phải là chuyện gì đáng sợ cả, em cảm thấy đáng sợ nhất chính là mất đi lòng tin cuộc sống, cùng lòng tin vào bản thân.”

Kiều Đông Anh im lặng một lúc lâu, mới cúi đầu thở dài một hơi nói: “Em nói rất có lý.”

Biết nhiều đạo lý, cũng không có nghĩa là có thể sống tốt cuộc đời của mình.

Đại Kiều lại gần, vòng tay ôm lấy eo cô ấy, tựa đầu đặt trên ngực cô ấy nói: “Chị họ, chị phải vui lên, em tin vào chị.”

Kiều Đông Anh nhớ tới ông bà nội ngàn dặm xa xôi chạy tới trường học an ủi mình, nhìn em gái trước mắt, trong lòng ấm áp, nhưng ngoài miệng lại nói: “Được rồi, em mau đứng lên đi, của chị vốn đã bằng phẳng rồi, em mà áp lên nữa, sẽ thành thung lũng mất.”

Đại Kiều nghe vậy, cười khúc khích nói: “Chị họ, chuyện này cũng không thể trách em được, chỗ đó vốn đã là vùng đất bằng phẳng rồi.”

Kiều Đông Anh tức giận cù cô: “Được lắm, em dám cười nhạo chị hả? Để xem chị đối phó với em như thế nào?”

Cả nhà họ Kiều, có dáng người đẹp nhất là Đại Kiều, chân dài eo thon, ngực cũng nở nang, quả thật là hâm mộ chết người!

Đại Kiều sợ buồn, vừa cười vừa cầu xin tha thứ.

Ánh trăng chiếu vào, một phòng tràn ngập tiếng cười.

Ngày hôm sau, trước khi Thẩm Thiên Hữu đi, Kiều Đông Anh vẫn trốn ở trong phòng không chịu ra.

Thẩm Thiên Hữu không biết phải làm sao, chỉ có điều trước khi đi vẫn để lại cho cô ấy một bức thư, để Đại Kiều giúp cậu chuyển.

Đại Kiều ngửi thấy có chút khác lạ trong thái độ của hai người bọn họ.

Kiều Đông Anh thấy Đại Kiều đến đưa bức thư, tim đập nhanh, trên mặt lại cố gắng bình tĩnh nói: “Thằng nhóc thối này, có cái gì không thể gặp trực tiếp mà nói, còn học người khác viết thư nữa chứ?”

Đại Kiều không nể mặt mũi, vạch trần cô ấy ngay tại chỗ nói: “Nhưng chị họ, cả buổi sáng nay chị đều trốn trong phòng, Thiên Hữu cậu ấy muốn gặp chị thì gặp kiểu gì được?”

Kiều Đông Anh: “...”

Nhìn thấu nhưng không nói, chỉ có thể là chị em.

Bình Luận (0)
Comment