Trong lòng Kiều Đông Anh ấm áp: “Em yên tâm đi, tim chị làm bằng kim cương, nhiều tổn thương hơn nữa vẫn chịu được, hơn nữa chị Anh của em đã không còn trẻ nữa, lại không cưới chồng nữa thì đến lúc đó sẽ thực sự thành gái lỡ thì!”
Lòng bàn tay Thẩm Thiên Hữu lo lắng đến độ ra mồ hôi: “Chị Anh, chị đừng gả cho người khác, chị gả cho em đi!”
Kiều Đông Anh nghe vậy lại ngẩn ra một chút, ngay sau đó cười đấm nhẹ cậu một cái: “Thằng nhóc thối nhà cậu, nói hươu nói vượn cái gì, đêm nay em cũng không uống rượu mà, sao lại say thế này?”
Thẩm Thiên Hữu bắt lấy tay cô ấy, mặt đỏ bừng lên, biểu cảm kích động nói: “Chị Anh, em không hề say, em cũng không nói hươu nói vượn, em thích ngươi!” Thích chị hơn bất kỳ người nào trên thế giới này!
Bộ dạng Kiều Đông Anh nhìn cậu giống như thấy quỷ, vẻ mặt nghi ngờ.
Cô ấy chưa bao giờ nghĩ tới chuyện Thẩm Thiên Hữu thích mình!
Đúng vậy, từ nhỏ cậu đã rất thích dính mình, nhưng cô ấy chỉ nghĩ đó là tình cảm của em trai đối với chị gái, cô ấy chưa bao giờ nghĩ tới chuyện khác!
Dù sao bọn họ cũng kém nhau tận năm tuổi!
Cô ấy ổn định lại tâm trạng nói: “Thiên Hữu, em đừng đùa nữa, hơn nữa, trò đùa này chẳng buồn cười chút nào cả!”
Thẩm Thiên Hữu không nghĩ rằng cô ấy lại nghĩ cậu đang đùa giỡn cô ấy, cảm xúc càng lúc càng kích động: “Chị họ, em không nói đùa, em đang rất là nghiêm túc, em yêu chị, yêu chị hơn bất cứ ai, chị có thể gần gũi cùng với đàn ông khác, vậy sao lại không thể cho em một cơ hội chứ?”
Cậu cũng là đàn ông mà!
Kiều Đông Anh dùng sức rút tay mình lại: “Thiên Hữu, em có biết em kém chị năm tuổi không? Vài năm nữa, chị sẽ ba mươi tuổi, mà khi đó em vẫn còn là một thanh niên trẻ tuổi, đến lúc đó em sẽ ghét bỏ chị vì chị già hơn em!”
“Em sẽ không! Kém năm tuổi chứ không phải năm mươi tuổi, em cảm thấy việc chênh lệch tuổi tác này cũng không có vấn đề gì, ông nội cũng nhỏ tuổi hơn bà nội, bọn họ vẫn có thể ở bên nhau, vậy vì sao chúng ta lại không thể ở bên nhau chứ?”
Khóe miệng Thẩm Thiên Hữu kéo xuống, giống như một chú chó to xác bị người ta vứt bỏ, bộ dáng cực kỳ đáng thương, nhưng lại cố gắng làm ra vẻ mặt không chịu khuất phục.
Hai mắt cậu giống như ngọn lửa nóng bỏng, có thể thiêu rụi bất cứ cái gì, Kiều Đông Anh quả thật không dám nhìn thẳng vào mắt cậu: “Cái đó không giống, tóm lại em vẫn còn nhỏ...”
Thẩm Thiên Hự thẹn quá hóa giận quát: “Em không nhỏ!”
Cậu cao hơn cô ấy rất nhiều, tay chân cũng lớn hơn cô ấy, cơ thể cũng to hơn cô ấy, ngoại trừ ít tuổi hơn cô ấy ra, chỗ nào của cậu cũng không nhỏ!
Kiều Đông Anh nghe thấy vậy, không biết nghĩ cái gì, mặt đột nhiên đỏ lên, sau đó quay lại hung hăng nói: “Em lớn tiếng như vậy làm gì? Em đây là muốn quát chị sao?”
“Em không có quát chị!” Khí thế của Thẩm Thiên Hữu lập tức hạ xuống, đột nhiên cậu giống như Columbus phát hiện ra châu lục mới, lại gần nói: “Chị họ, chị đang đỏ mặt sao?”
Mặt Kiều Đông Anh càng nóng, quát lên với cậu: “Em câm miệng lại cho chị! Chị không đỏ mặt!”
Nói xong, cô ấy xoay người trở về phòng, bỏ lại Thẩm Thiên Hữu một mình ở ngoài cửa.
Thẩm Thiên Hữu nhìn theo bóng dáng cô ấy, cả người tỏa ra hơi thở oán giận của người chồng nhỏ “Chị họ không cần mình, chị họ không để ý đến mình, chị họ quát mình”, nếu lúc này đằng sau cậu có cái đuôi, cái đuôi kia chắc chắn sẽ thất vọng mà rủ xuống đất.
Ánh mắt đằng sau giống như có thể thiêu đốt người khác, bước chân Kiều Đông Anh càng lúc càng nhanh, giống như chạy trốn.
Nhớ tới lời Thẩm Thiên Hữu vừa nói, trái tim cô ấy lại đập thình thịch, suýt chút nữa là nhảy ra khỏi cổ họng.
Quay trở lại chỗ ngồi, mặt của cô ấy vẫn còn đỏ, Kiều Đông Hà liếc nhìn em gái, tò mò hỏi: “Thiên Hữu nói với em cái gì thế, sao mặt của em lại đỏ như vậy?”
Tiểu Bảy Cân nghe thấy vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn tủm tỉm cười: “Dì hai xấu hổ, xấu hổ, mặt đỏ giống mông khỉ.”
Kiều Đông Anh ôm cậu bé lại, đánh “bốp bốp” lên mông cậu bé: “Dì cho con biết thế nào là cười nhạo dì hai này, còn dám không?”
Tiểu Bảy Cân vươn đôi tay ngắn ngủn về phía Đại Kiều, giả khóc kêu lên: “Dì ba, cứu mạng...dì hai đánh mông hồng hào của Tiểu Bảy Cân!”
Nghe thấy hai chữ “hồng hào”, tất cả mọi người không nhịn được mà nở nụ cười!
Thằng nhóc này học từ ngữ gì không biết, tuổi còn nhỏ như vậy lại biết lấy từ hồng hào ra dùng!
Lúc tất cả mọi người đang cười, có hai người mặt đỏ như tôm luộc!
Hai người này chính là Kiều Đông Hà và La Tuấn Lương, người trước còn hung hăng liếc mắt lườm người sau một cái, vẻ mặt người sau thì ngượng ngùng.