Đoàn Sủng Cẩm Lý Ở Thập Niên 70 (Bản Dịch Full)

Chương 686 - Chương 686. Tỏ Rõ Nỗi Lòng 1

Chương 686. Tỏ rõ nỗi lòng 1 Chương 686. Tỏ rõ nỗi lòng 1

Tới Tết Trung Thu rồi, Tiểu Ngũ Nhi cũng đã đã hơn hai tháng, được nuôi đến trắng trẻo mập mạp, khoẻ mạnh kháu khỉnh, ai thấy lòng cũng tan chảy.

Vạn Xuân Cúc nhìn thấy Tiểu Ngũ Nhi, đôi mắt lại nhìn qua Đái Hiểu Tuyết.

Năm trước sau khi Đái Hiểu Tuyết tốt nghiệp trung học phổ thông thì không còn tiếp tục đi học nữa, cô ấy cũng giống như An Bình, đến cả trường cao đẳng kém cỏi nhất cũng không thi đậu được.

Cha cô ấy muốn cho cô ấy học lại, nhưng cô ấy thà chết chứ không chịu khuất phục, làm cha của cô tức giận đến mức vểnh râu lên, nhưng cuối cùng vẫn không lay chuyển được cô ấy.

Sau khi tốt nghiệp, Đái Hiểu Tuyết muốn đến tiệm cơm của An Bình giúp đỡ luôn, nhưng bị người trong nhà ngăn cản, nói cô ấy như vậy là quá vội vàng, sẽ chỉ làm mẹ chồng tương lai của cô ấy khinh thường.

Lúc này đây, Đái Hiểu Tuyết lại nghe lọt được lời khuyên, sau đó cô đến nhà trẻ của cô mình là Đái Thục Phương để làm một giáo viên mẫu giáo.

“Hiểu Tuyết này, con và An Bình cũng đã đính hôn hơn hai năm rồi, cũng đã có thể kết hôn rồi đúng không?” Vạn Xuân Cúc đột nhiên lớn tiếng hỏi.

Lời này vừa được thốt ra, những người khác đều yên lặng.

Đái Hiểu Tuyết nói: “Con còn chưa muốn kết hôn sớm như vậy, con cảm thấy sống như bây giờ cũng khá tốt!”

Vạn Xuân Cúc nghe được lời này, kích động đến nhảy dựng lên: “Sớm ở chỗ nào? Con cũng đã hai mươi tuổi rồi! Chẳng lẽ con định chờ tới khi thành bà cô già giống như Đông Anh mới gả đến đây sao?”

Kiều Đông Anh: “…………”

Kiều Đông Anh đang ăn dưa lê đột nhiên đã bị mẹ cô ấy cấp thọc một đao.

An Bình nhíu mày nói: “Mẹ, mẹ có thể đừng nói chị hai như vậy được hay không, còn nữa, Hiểu Tuyết muốn kết hôn khi nào thì kết hôn khi ấy, nào có ai bức hôn như mẹ thế kia?”

Vạn Xuân Cúc tức giận muốn chết, khi mà đang định chửi ầm lên, Tiểu Đông Vân mở miệng: “Mẹ này, mẹ không muốn có được quần áo mùa thu mới tung ra thị trường có phải hay không?”

Vạn Xuân Cúc giống như bị người ta bóp cổ: “……”

Chỉ cần một câu như vậy đã thành công làm bà ta ngậm miệng lại.

Nhưng mà bởi vì Vạn Xuân Cúc nói ra chuyện kết hôn sự, lực chú ý của mọi người lại lần nữa được chuyển dời đến chung thân đại sự của Kiều Đông Anh.

Đón năm mới này, Kiều Đông Anh đã sang tuổi 24, ở cái niên đại này thì thực sự là gái lỡ thì.

Kiều Đông Hà vừa đút trái cây cho con trai nhỏ là Tiểu Bảy Cân vừa nói: “Đông Anh, đồng nghiệp của chị có một người em trai, tuổi lớn hơn em một hai tuổi gì đấy, nếu được sau này chị giới thiệu cho hai người làm quen nhé?”

Kiều Đông Anh còn chưa đáp lời, Thẩm Thiên Hữu ngồi bên cạnh đã sốt ruột giống như mà có lửa đốt mông, nhưng mà cậu lại không có cách nào để ngăn cản, chỉ có thể dùng đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm cô ấy.

Kiều Đông Anh nghe vậy, nghĩ nghĩ, gật đầu nói: “Vậy thì tốt quá, em cảm ơn chị trước, nếu mà thành công thì sau này em sẽ gửi chị một cái bao lì xì lớn coi như tiền làm mai!”

Nếu là đổi thành mẹ của cô ấy muốn giới thiệu người cho cô ấy, cô ấy chắc chắn không muốn đi gặp, nhưng chị của cô ấy thì vẫn tương đối đáng tin cậy.

Hơn nữa nhìn người bên cạnh đều có đôi có cặp, cô ấy cảm thấy chính mình có lẽ thật sự nên tìm một người yêu.

Kiều Đông Hà: “Chỉ có em là nghịch ngợm!”

Tiểu Bảy Cân dùng giọng điệu của con trẻ bắt chước nói: “Nghịch!”

Kiều Đông Anh thấy hình ảnh của cậu bé quá đáng yêu, thò lại gần chụt một miếng trên mặt cậu bé.

Hai người Kiều Đông Hà và La Tuấn Lương đều đã tốt nghiệp, Kiều Đông Hà đến một trường trung học cơ sở làm giáo viên tiếng Anh, mà La Tuấn Lương dưới sự trợ giúp của giảng viên, đã thành công vào viện pháp vụ.

Thẩm Thiên Hữu gấp gáp đến độ khuôn mặt đỏ bừng, đột nhiên đứng lên nói: “Chị Anh, chị có thể ra ngoài một chút hay không, em có lời muốn nói với chị!”

Kiều Đông Anh ngửa đầu nhìn cậu một cái: “Ở chỗ này không thể nói sao?”

Thẩm Thiên Hữu lắc đầu.

Lúc này Kiều Đông Anh mới đứng lên.

Ánh trăng màu trắng chiếu tới, kéo cái bóng của hai người thật sự rất dài, Kiều Đông Anh đạp lên trên cái bóng của cậu, đi theo cậu ra khỏi nhà.

Bởi vì là trung thu, nơi xa thỉnh thoảng truyền đến tiếng pháo hoa, còn có tiếng trẻ con vui đùa ầm ĩ.

Kiều Đông Anh nhìn thằng bé đã cao hơn chính mình một cái đầu trước mắt này, nhướn mày nói: “Nói đi, em tìm chị ra là muốn nói cái gì?”

Thẩm Thiên Hữu ở dưới ánh mắt của cô ấy, lỗ tai đỏ lên, ậm ừ nói: “Chị Anh, chị, có thể đừng đi xem mắt hay không?”

Kiều Đông Anh nghe vậy ngẩn ra một chút: “Tại sao lại không đi?”

Thẩm Thiên Hữu không dám đối diện với ánh mắt của cô ấy: “…… Không vì cái gì, chỉ là không muốn chị đi, lỡ như lại gặp được người không tốt thì sao? Em không muốn chị bị tổn thương nữa!”

Bình Luận (0)
Comment