Hoắc Trì vây cô ở trên cây táo, đôi mắt nhìn cô: "Máy nhắn tin của em là phát minh mới nhất của công ty chúng anh, ngoại trừ hiện dãy số điện báo, còn có thể hiện chữ Hán, có điều bởi vì vẫn chưa tung ra thị trường cho nên chỉ có thể cho một mình em dùng."
Đại Kiều nghe vậy, lập tức chấn kinh: "Thật sự có thể hiện chữ Hán sao?"
Hoắc Trì gật đầu: "Em mở chỗ này ra xem một chút."
Đại Kiều theo sự chỉ điểm của anh mở máy nhắn tin ra, tiếp theo liền có một tin tức đi vào, mặt trên biểu hiện một chuỗi dãy số, dãy số phía dưới còn có một hàng chữ, chỉ thấy mặt trên viết —— "Kiều Niệm Niệm, nói em cũng yêu anh."
Đại Kiều nhìn chữ, khuôn mặt đỏ lên, tim đập điên cuồng.
Hoắc Trì rũ mắt, giơ tay nhẹ nhàng sờ lên vành tai tròn lộ ra dưới ngọn đèn, âm thanh trầm thấp: "Niệm Niệm, anh vẫn đang đợi."
Hơi thở cực nóng của anh phun ở trên mặt cô, khiến cô không nhịn được run rẩy: "Anh Hoắc Trì, em. . . em cũng yêu anh."
Khi cô nói xong chữ cuối cùng, Hoắc Trì cúi đầu phủ lên bờ môi căng tròn của cô: "Anh vẫn luôn rất yêu em, Niệm Niệm."
Bởi vì là ở trong sân, lúc nào cũng có thể có người qua đây, cho nên Hoắc Trì không đi sâu vào mà là lướt qua đã ngừng.
Ai ngờ sợ cái gì thì cái đó tới!
Môi của anh vừa mới rời khỏi cánh môi mềm mại của Đại Kiều đã nghe thấy trên đầu đột nhiên truyền đến một tiếng kêu: “Aaa, đôi mắt của tôi, đôi mắt của tôi!”
Tiếp theo đó là giọng của An Bình: “Đừng nhìn đừng nhìn, chúng ta nhanh đi thôi, xem tiếp thì cẩn thận mai sẽ lên lẹo đấy!”
Đại Kiều: “……”
Hoắc Trì: “……”
Hai người bày ra biểu cảm cạn lời.
Khuôn mặt nhỏ của Đại Kiều thì càng đỏ giống như quả đào mật, trắng mịn ướt át, dường như tùy tiện véo một cái là có thể véo ra nước.
Đại Kiều đỏ mặt chọc trên ngực anh một cái, cơ bắp rắn chắc, kết quả chỉ làm tay của chính mình vì chọc mà đau!
Cô chu miệng nhỏ oán trách nói: “Sao ngực anh cứng ngắc vậy? Sao lại không giống như em?”
Hoắc Trì bị cô chọc một cái, cảm giác giống như có cái gì nhẹ nhàng cào qua trong lòng, cả người tê rần, giọng nói khàn khàn: “Đàn ông thì tất nhiên là không giống phụ nữ rồi, hơn nữa anh còn vận động để rèn luyện.”
Lúc này Đại Kiều mới ý thức được lời nói vừa rồi của chính mình có chút không ổn, mặt càng đỏ hơn, duỗi tay đẩy anh ra, làm mặt quỷ với anh rồi chạy.
Hoắc Trì nhìn hình ảnh chạy trốn của cô, đáy mắt phản xạ ánh đèn, lộng lẫy đến vô cùng.
Bên này An Bình kéo Đái Hiểu Tuyết đi, hai người cũng đi tới trong một góc tối tăm.
Đái Hiểu Tuyết đá cậu một cái khó chịu nói: “Sao lúc nãy anh lại kéo em rời khỏi chỗ đó?”
An Bình bị đá cũng không tức giận, ngược lại dỗ cô ấy mà nói: “Người ta đang làm chuyện như vậy, chẳng lẽ em không biết xấu hổ nhìn chằm chằm vào người ta sao?”
“Ngại cái gì chứ? Bọn họ còn chưa xấu hổ khi làm vậy ở bên ngoài thì thôi chứ!” Đái Hiểu Tuyết bĩu môi nói, đột nhiên đôi mắt cô ấy đảo một cái, ánh mắt dừng ở trên cánh môi của cậu nói, “An Bình, nếu không chúng ta cũng thử đi?”
Tuy rằng hai người đã đính hôn, nhưng bởi vì cha của Đái Hiểu Tuyết là một người cổ hủ, thường xuyên cảnh cáo bọn họ rằng trước khi kết hôn không thể xằng bậy, cho nên đến bây giờ quá lắm là hai người mới nắm tay, còn chưa từng hôn nhau.
An Bình nghe vậy, mặt đã sớm đỏ đến giống như màu gan heo: “…… Vậy, vậy không tốt lắm nhỉ?”
Đái Hiểu Tuyết lại đá cậu một cái: “Tên vô dụng nhà anh, anh sợ cái gì?”
Nói xong cô ấy kéo lấy cổ áo của An Bình một phát, kéo cậu về phía chính mình, sau đó lại gặm cánh môi cậu.
Cánh môi của An Bình bị cắn một phát, đau đến hút ngược khí lạnh, cùng lúc đó cả người tê dại, tay chân cũng run rẩy theo.
Qua một hồi lâu, rốt cuộc Đái Hiểu Tuyết cũng gặm xong rồi, đẩy cậu ra, xoa xoa miệng mình nói: “Không vui một chút nào, tại sao vừa rồi cô ấy thấy Đại Kiều có vẻ rất hưởng thụ như vậy chứ?”
Đôi mắt An Bình mê ly, bộ dáng ngốc ngốc, tuy rằng cánh môi của cậu rất đau, nhưng cậu cảm thấy trò này rất vui, cậu còn muốn thử thêm lần nữa!
Đái Hiểu Tuyết thấy cậu như thế này, tức khắc càng cảm thấy chán hơn: “Thôi, trở về đi!”
Vì thế bốn người trước sau mà quay về phòng, hai đứa nhỏ nhà họ Kiều đều hai mắt mê ly, mặt đỏ miệng hồng, ngược lại vẻ mặt hai anh em họ nhà họ Hoắc lại bình tĩnh.
Mọi người tuy rằng có chút thắc mắc, nhưng rốt cuộc đều là người từng trải, rất nhanh đã hiểu được.
Nhìn thấu mà không nói toạc, mọi người cũng làm như không biết.