Sở Thắng Mỹ nghe thấy lời của bà ta, gần như quên lau nước mắt: "Chị An, chứng hậm hực chị nói là thật sao?"
Chị An gật đầu: "Đương nhiên là thật, em chỉ cần nhớ rõ việc này không liên quan gì tới em, bọn họ tự mình sinh bệnh, cho nên mới lựa chọn con đường như vậy, cũng không phải là em không tốt, cho nên ngàn vạn lần em đừng vì việc này mà áy náy tự trách!"
Sở Thắng Mỹ nghe vậy, hốc mắt lại đỏ: "Cám ơn chị, chị An, nếu không phải chị nói cho em biết việc này, có thể đời này em cũng không có cách nào suy nghĩ cẩn thận!"
Lúc khó khăn nhất, bà ấy thậm chí muốn nằm lên đường ray cùng đi theo Đỗ Trác Thành, sau đó tuy rằng một lần nữa tỉnh lại, nhưng cái chết của Đỗ Trác Thành vẫn đặt ở trong lòng bà ấy, một ngày bà ấy không tìm cách hiểu được, thì một ngày bà ấy sẽ không có cách nào thật sự thoải mái.
Nhưng giây phút này, bà ấy đã bình thường trở lại.
Ông ta rời đi không phải bởi vì bà ấy làm không tốt, cũng không phải bà ấy gây áp lực cho ông ta, mà là bởi vì ông ta bị bệnh.
Vào ban đêm, bà ấy nói chuyện này cho Kiều Chấn Dân.
Sau khi Kiều Chấn Dân nghe xong ôm bà ấy một phen, một nụ hôn không mang theo tình dục hôn trên tóc bà ấy nói: "Thì ra là như vậy, sau này em có thể thật sự buông rồi."
Bà ấy canh cánh trong lòng với cái chết của Đỗ Trác Thành, ông ta là người bên gối sao lại có thể không biết?
Những lời lẽ nên nói ông ta đều nói rồi, bà ấy cũng hiểu, chỉ là có vài chuyện không phải hiểu là có thể thoải mái, điều ông ta có thể làm đó là vẫn làm bạn ở bên người bà ấy.
Hiện giờ đã biết nguyên nhân cái chết thật sự của Đỗ Trác Thành, trong lòng ông ta cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Về sau, bọn họ cũng không cần sống trong bóng ma tâm lý Đỗ Trác Thành nữa.
Thật tốt.
——
Bởi vì Kiều Đông Hà tạm thời bị sắp xếp đi công tác, không có cách nào đành phải đưa Tiểu Bảy Cân đến nhà mẹ đẻ.
Nhưng gần đây nhà con cả liên tục mấy tiệc rượu, việc làm ăn bận không ngừng, vì thế Tiểu Bảy Cân lại được đưa đến nhà chú hai cùng với ông nội bà nội.
Hôm nay nhà họ Hoắc dẫn Tiểu Ngũ Nhi đến nhà họ Kiều, hai đứa bé tuổi xấp xỉ, vì thế liền để bọn chúng ở cùng nhau, để bọn chúng chơi chung.
Ngay từ đầu hai người còn chơi rất vui vẻ, cũng không biết vì sao, hai người chơi một chút lại ầm ĩ lên.
Tiểu Bảy Cân nghiêm khuôn mặt nhỏ nhắn, vẻ mặt thở phì phì dạy dỗ Tiểu Ngũ Nhi: "Tiểu Ngũ Nhi, đó là sữa của anh, em không thể ăn vụng!"
Tiểu Ngũ Nhi nói chuyện còn chưa lưu loát, nhưng tư thế cãi nhau cũng không thua người ta chút nào: "Ăn ăn ăn ăn ăn ăn a…"
"Không thể ăn!" Tiểu Bảy Cân vừa nghe bé còn muốn ăn, nhất thời tức giận liên tục dậm chân.
Tay nhỏ bé của Tiểu Ngũ vỗ sàn nhà, hất cằm: "Không không… Phù phù phù phù phù… A…"
Tiểu Bảy Cân thấy bé không nghe lời như vậy, liền chạy tới muốn ôm lấy bé đánh đòn, nhưng người quá nhỏ, Tiểu Ngũ Nhị lại mập mạp, một cú ôm này, đầu Tiểu Ngũ Nhi đập lên mặt đất.
Trán Tiểu Ngũ Nhi đụng thành một cục to, lập tức "Oa" một tiếng liền khóc.
Đại Kiều ở phòng bếp nghe thấy tiếng khóc, nhanh chóng chạy tới.
Cô chẳng qua mới rời đi chốc lát, sao hai đứa nhóc này lại ầm ĩ rồi?
Những người khác cũng vội vàng chạy đến viện, sau đó liền nhìn thấy Tiểu Bảy Cân quỳ trên mặt đất, dập đầu với Tiểu Ngũ Nhi nói: "Em trai Tiểu Ngũ Nhi, cầu em đừng khóc!"
Mọi người thấy thế, bỗng chốc dở khóc dở cười.
Đái Thục Phương nhanh chóng ôm lấy con trai, dỗ bé, nhưng Tiểu Ngũ Nhi nhìn thấy Đại Kiều, ngay cả mẹ cũng không cần, vươn hai tay về phía Đại Kiều, khóc đến tê tâm liệt phế, nếu không phải người biết tình hình nhìn thấy, còn tưởng rằng Đại Kiều mới là mẹ ruột bé.
Đái Thục Phương vừa tức lại bất đắc dĩ, đành phải đưa con trai qua cho Đại Kiều.
Đại Kiều dỗ Tiểu Ngũ Nhi hai câu, Tiểu Ngũ Nhi lập tức không khóc, nhưng thằng nhóc đó vô cùng ủy khuất, chỉ vào Tiểu Bảy Cân cáo trạng nói: "Xấu xa hư đốn… Đánh!"
Tiểu Bảy Cân biết mình làm sai chuyện, vội vàng lộ ra nụ cười ngây thơ lấy lòng nói: "Dì ba, Tiểu Bảy Cân không ngoan, dì đừng đánh Tiểu Bảy Cân, được không?"
Đại Kiều không bị viên đạn bọc đường của cậu bé mê hoặc, nghiêm mặt nói: "Vậy vì sao cháu không ngoan?"
Tiểu Bảy Cân chọc tay nhỏ bé nói: "Em trai Tiểu Ngũ Nhi uống sữa của cháu, cháu dạy dỗ nó, nó không nghe lời, nên cháu đánh mông nó, nó bỗng ngã sấp xuống."
Mọi người nghe vậy, lại là một trận dở khóc dở cười.
Tuy rằng Tiểu Bảy Cân lớn hơn Tiểu Ngũ Nhi một tuổi, nhưng dựa theo bối phận, cậu bé nên kêu Tiểu Ngũ Nhi là cậu.
Con nít nếu không giáo dục tốt, rất dễ biến thành đứa nhỏ quậy phá, bởi vậy Đại Kiều vẫn nghiêm mặt: "Tiểu Ngũ Nhi không nghe lời, cháu có thể nói cho người lớn, mà không phải cháu ra tay với nó, đứa nhỏ động thủ đánh người không phải bé ngoan, đã biết chưa?"