Tiểu Bảy Cân dùng sức gật đầu nhỏ: "Đã biết, dì ba, dì lớn lên đẹp nhất, bộ dạng của dì đẹp hơn mẹ cháu, còn đẹp hơn cha cháu, dì đừng nổi giận với Tiểu Bảy Cân."
Đại Kiều nghe vậy, có giận hơn nữa cũng không giận được.
Ngay cả cha mẹ ruột cũng bán, viên đạn bọc đường này quá lợi hại!
Hai người Kiều Đông Hà và LaTuấn Lương đi công tác ở bên ngoài đồng thời hắt xì.
Mọi người lại nở nụ cười.
Chờ ăn xong cơm chiều, Tiểu Ngũ Nhi vẫn làm ổ ở trong lòng Đại Kiều không chịu cho những người khác ôm bé, Đại Kiều hết cách, đành phải cùng bé trở về nhà họ Hoắc.
Ở trên xe trở về, Hoắc Trì nhìn thấy em trai được Đại Kiều ôm vào trong ngực, mi mắt rủ xuống, giơ tay cứng rắn ôm Tiểu Ngũ Nhi lại đây nói: "Nó quá nặng, vẫn là để anh ôm đi."
Tiểu Ngũ Nhi nhìn thấy anh trai, miệng lại mếu lên.
Hoắc Trì nhìn bé, thanh âm lành lạnh cảnh cáo nói: "Lại khóc, sau này cũng đừng hòng ăn kẹo!"
Miệng Tiểu Ngũ Nhi mếu thành một đường chỉ, ủy khuất không thôi, nhưng cố tình lại không dám khóc.
Đại Kiều không nói gì nhìn anh một cái, cảm thấy anh Hoắc Trì có khi cũng rất ngây thơ.
Trong lòng Hoắc Trì vô cùng đắc ý, Niệm Niệm chỉ có thể ôm một người đàn ông là anh, mặt khác, em trai ruột cũng không cần thương lượng!
Đái Thục Phương ngồi ở phía trước thấy một màn như vậy, nhất thời cười đến nước mắt cũng phải chảy ra.
Tới nhà họ Hoắc, mọi người còn chưa xuống xe, xa xa đã nhìn thấy một chiếc xe con đậu trước cửa nhà họ Hoắc.
Mới đầu tất cả mọi người không coi là chuyện lớn, mà khi bọn họ xuống xe, cửa xe của chiếc xe con đó cũng cùng mở ra, một người phụ nữ gầy như que củi đi ra từ bên trong.
Đoàn người Đại Kiều nương theo đèn xe nhìn qua, giật mình.
Là Vương Anna!
Người phụ nữ này sao lại tới nữa?
Trong nháy mắt nhìn thấy Vương Anna, tâm lý của đoàn người Đại Kiều đồng thời đều trồi lên một suy nghĩ như vậy.
Tuy rằng đã trôi qua nhiều năm, nhưng bộ dáng đương nhiên kiêu ngạo của Vương Anna, mọi người còn rõ ràng trong mắt, người ở đây ngoại trừ lái xe và Tiểu Ngũ Nhi không biết bà ta, đều không có người nào hoan nghênh bà ta.
Tươi cười trên mặt Đái Thục Phương gần như biến mất trong nháy mắt, lạnh mặt nói: "Thật là xui, chúng ta vào thôi!"
Hoắc Trì lạnh lùng nhìn Vương Anna, đôi mắt đen như mực bao hàm cảnh cáo, ánh mắt này khiến người sau không rét mà run.
Vương Anna vẫn không lên tiếng, không phải bà ta muốn ra vẻ cao lãnh, cũng không phải bà ta muốn cố làm ra vẻ huyền bí, mà là bởi vì bà ta quá chấn kinh!
Bà ta còn nhớ rõ bảy tám năm trước Đái Thục Phương bạc đầu một nửa, sau khi bị tra tấn mười hai năm ở nông trường, bà chưa già đã yếu, sắc mặt khí sắc đều hết sức khó coi, khóe mắt còn có không ít nếp nhăn nơi khóe mắt.
Lúc ấy bà ba mươi tuổi, nhìn qua lại giống hơn bốn mươi tuổi!
Bà ta vốn tưởng rằng lần này lại đây, chắc chắn sẽ nhìn thấy một bà già, không nghĩ tới đối phương lại lớn ngược!
Một đầu tóc đen đen bóng suôn mượt của bà, tuyệt đối không phải hiệu quả mà nhuộm tóc có thể nhuộm ra, khí sắc trên mặt hồng nhuận, người còn đẫy đà một chút, nhưng không phải mập mạp, mà là đầy đặn vừa đúng, rất có vẻ phụ nữ.
Khi bà xuống xe, vẻ mặt nở mày, đáy mắt khóe miệng đều mang theo ý cười, khiến người ta vừa nhìn đã biết cuộc sống của bà trôi qua thật sự hạnh phúc thoải mái.
Nhưng tại sao có thể như vậy?
Không nên là như thế!
Đối phương nên đầu đầy tóc bạc, trên mặt phủ kín nếp nhăn, khí sắc tiều tụy, bởi vì không chiếm được yêu thương của chồng mà nét mặt ai oán, đây mới là bộ dáng Đái Thục Phương nên có!
Hai mắt Vương Anna trừng mắt nhìn chằm chằm Đái Thục Phương, thật lâu sau cũng không phục hồi lại tinh thần từ trong kiếp sợ.
Mắt thấy đám người Đái Thục Phương sắp vào nhà, lúc này bà ta mới vội vàng mở miệng nói: "Chờ một chút!"
Thanh âm của bà ta đã không còn thanh thúy to rõ của năm đó, ngược lại giống như bề ngoài bà ta, mang theo suy yếu rõ ràng.
Đám người Đại Kiều không để ý bà ta, nện bước dưới chân không ngừng lại, trực tiếp đi vào cửa, sau đó đóng cửa lớn lại, tài xế thì lái xe đi đón ông cụ Hoắc.
Vương Anna làm sao có thể thả bọn họ đi như vậy, bước chân suy yếu chạy lên, dùng sức đập cửa nói: "Đái Thục Phương, cô mở cửa, tôi có lời nói với cô!"
Nhưng bên trong không hề có động tĩnh, bà ta đành phải đi ấn chuông cửa, một lát sau, quả nhiên có người đi ra.
Người đi ra là Hoắc Trì.
Ánh mắt anh u ám nhìn bà ta, cho bà ta một chữ: "Cút!"
Vương Anna nhìn thấy Hoắc Trì đi ra, lúc này sợ tới mức lui về sau từng bước, bấy giờ bị quát một tiếng, tim bà ta đập cực nhanh.
Năm đó bà ta đã cảm thấy Hoắc Trì giống như một con sói con, ở chỗ âm u khát máu nhìn chằm chằm bà ta, chỉ cần bà ta hơi không chú ý, đối phương sẽ nhào lên cắn nát đầu bà ta!
Vương Anna cuối cùng rời đi, chạy trốn như chó nhà có tang.