Bà ta cảm thấy Đái Thục Phương có thể lớn ngược, chắc chắn là có cao nhân giúp bà, nếu bà có thể quen cao nhân này, nói không chừng đối phương có thể chữa khỏi bệnh ung thư trên người mình!
Hai đứa con trai bà ta còn nhỏ, bà ta vẫn không muốn chết, bà ta cũng không cam tâm cứ chết như vậy!
Đái Thục Phương không nghĩ tới bà ta điên lên sức lực lớn như thế, cánh tay đã bị bà ta bấu chảy máu, đau đến mức bà hít một hơi.
Ngay sau đó, một người đàn ông vọt lên, dùng sức ngăn Vương Anna.
Sức lực của Vương Anna có lớn đi nữa, cũng không bằng sức đàn ông, lập tức đã bị quăng ra, thiếu chút nữa đầu đụng vào vách tường bên cạnh.
Đái Thục Phương được cứu, đang muốn nói cảm ơn với đối phương, ngẩng đầu nhìn thấy mặt đối phương, lời nói đến miệng cứ như vậy cứng lại.
Là Hoắc Chính Sâm.
Hoắc Chính Sâm nhìn thấy cánh tay chảy máu của bà, nhíu mày quan tâm nói: "Em chảy máu rồi, anh đưa em đi bệnh viện."
Đái Thục Phương lắc đầu: "Không cần, một chút vết thương nhỏ…"
Nhưng còn chưa nói xong, Vương An Na đã nổi điên lần nữa.
Bà ta đi về phía Hoắc Chính Sâm, móng tay giáng xuống trên mặt ông: "Anh đau lòng hả? Hoắc Chính Sâm, thứ đàn ông đê tiện, anh phải nhớ kỹ, tôi mới là vợ anh, anh đối với tôi như vậy không sợ thiên lôi đánh xuống sao?"
"Em rốt cuộc ồn ào đủ chưa?!" Hoắc Chính Sâm lôi kéo tay bà ta, tức giận quát.
Gần đây ung thư vú của bà ta tái phát, vì tìm bác sĩ cho bà ta ông bôn ba khắp nơi, nhưng người phụ nữ này nói với ông, bà ta không muốn trị liệu, chỉ muốn về nước tĩnh dưỡng.
Sau khi ông khuyên bảo không có hiệu quả, liền tự mình đưa bà ta lên tàu quay về nước Mỹ, cũng không nghĩ tới vừa quay đầu bà ta đã chạy đi tìm Đái Thục Phương gây phiền toái!
Người phụ nữ này quả thực rất khiến người ta căm tức!
Trong lòng Vương Anna vừa giận vừa ủy khuất: "Tôi cố tình gây sự còn không phải anh ép sao, nếu không phải anh tâm tâm niệm niệm nhớ người đàn bà này, sao tôi có thể ầm ĩ với anh, sao tôi có thể mắc loại bệnh này? Là hai người các anh hại tôi, dù tôi chết, cũng phải kéo các người xuống địa ngục!"
Hoắc Chính Sâm đã nhẫn nại cực điểm với hành vi điên cuồng của bà ta, hai vợ chồng cứ như vậy ồn ào ở đầu ngõ.
Đái Thục Phương nhìn hai người trước mắt, trong lòng chỉ cảm thấy vớ vẩn đến cực điểm, cũng ghê tởm đến cực điểm!
Vừa lúc sau đó Chung Khang Đức lại đây.
Hôm nay mắt trái của Chung Khang Đức luôn giật, trong lòng ông ấy cứ cảm thấy xảy ra chuyện gì, cho nên vừa hết tiết ông ấy đã lập tức chạy về nhà, không nghĩ tới vừa đến đầu ngõ đã thấy một màn này.
Ông ấy bước chân dài chạy vội lên, liếc mắt một cái nhìn thấy vết máu trên cánh tay Đái Thục Phương, lập tức giận trong lòng, ông ấy quay đầu liền cho Hoắc Chính Sâm một quyền!
Hoắc Chính Sâm chỉ biết là có một người đàn ông chạy tới, còn không kịp thấy rõ mặt đối phương, má trái của ông đã ăn một quyền!
Mặt ông bị đánh lệch, miệng nếm thấy vị sắt.
Vương Anna vừa rồi hận không thể đồng quy vu tận với Hoắc Chính Sâm, nhưng bây giờ nhìn thấy ông bị người ta đánh, nhất thời lại đau lòng, quay đầu lại muốn đi đánh Chung Khang Đức.
Chung Khang Đức chán ghét một tay đẩy bà ta ra, quát: "Cút! Nếu không phải tôi chưa bao giờ đánh phụ nữ, hôm nay cô chắc chắn không ra khỏi ngõ nhỏ này!"
Vương Anna bị đẩy liên tục lui về phía sau, đầu nặng nề đụng vào sau vách tường, lập tức đầu váng mắt hoa.
Mà lúc này Hoắc Chính Sâm đã thấy rõ người tới, mới đầu hông không nhận ra Chung Khang Đức là ai, chỉ cảm thấy nhìn quen mắt, dù sao rời đi nhiều năm như vậy, hơn nữa ở giữa mất trí nhớ mười mấy năm, ông sớm đã quên đối phương.
Nhưng rất nhanh ông đã nhớ ra.
Mà khi ông nhìn thấy vẻ mặt Chung Khang Đức đau lòng cầm lấy cánh tay Đái Thục Phương hỏi han ân cần, lòng ông chua xót không thôi.
"Các người là quan hệ gì?" Ông gắt gao trừng cánh tay của hai người, khàn giọng hỏi.
Chung Khang Đức lại muốn ra tay với ông, lại bị Đái Thục Phương ngăn cản, bà tiến lên một bước nói: "Tôi đã kết hôn với Khang Đức, hơn nữa con cũng đã hơn một tuổi!"
Hoắc Chính Sâm nghe nói như thế, như bị sét đánh, ngây ngốc nhìn hai người bọn họ, không tin trong mắt.
Tình cảm giữa ông và Vương Anna từ lúc cãi nhau đã bị hao mòn, vương Anna càng cố tình gây sự, ông lại càng nhớ tới Đái Thục Phương rất tốt.
Ông từng nghĩ phải ly hôn với vương Anna, sau đó trở về tranh thủ với Đái Thục Phương, cầu bà tha thứ mình, cho mình một cơ hội nữa.
Nhưng Vương Anna sinh bệnh, sau đó nước Mỹ bên kia lại gặp khủng hoảng kinh tế, rất nhiều sản nghiệp của ông ở nước Mỹ đều phá sản, ông không thể không quay về nước Mỹ xử lý, sau đó chậm rãi chuyển sản nghiệp đến Hương Giang bên này.
Chờ sự nghiệp ông thoáng có khởi sắc, bệnh của Vương Anna lại tái phát, ý niệm muốn ly hôn trong đầu ông lại bị đè xuống.