Nhưng ông chẳng thể nghĩ tới Đái Thục Phương lại ở bên Chung Khang Đức, mà còn sinh đứa con!
Trái tim ông giống như bị người ta dùng sức bóp tàn nhẫn, đau đến mức ông gần như không thể hô hấp.
Mặt Đái Thục Phương không chút thay đổi nói: "Bây giờ tôi sống rất khá, rất hạnh phúc, tôi hy vọng hai người các anh đừng đến quấy rầy tôi, thậm chí đừng xuất hiện ở trước mặt chúng tôi nữa!"
Lời này như một lưỡi dao sắc bén, lại đâm vào ngực Hoắc Chính Sâm, máu tươi đầm đìa.
Miệng ông mở ra, lại không nói ra được một chữ.
Đái Thục Phương quay đầu nhìn về phía Vương Anna: "Vừa rồi cô hỏi tôi, vì sao tôi không trở nên già đi, ngược lại càng sống càng trẻ, đó là bởi vì tôi không giống cô, ta chưa bao giờ sẽ làm khó mình, khi phát hiện Chính Sâm với cô kết hôn, tôi đã hoàn toàn buông xuống tình cảm của tôi và anh ta, cho nên cô không cần giống như đề phòng cướp mà đề phòng tôi, thật ra tôi không thèm!"
Cô coi như bảo bối, ở trong mắt tôi kỳ thật chính là một đống rác rưởi, cho nên cô cứ việc giấu đi, đừng lấy ra ghê tởm người khác!
Trong lòng Hoắc Chính Sâm khó chịu đến cực điểm, đôi mắt bi thống nhìn bà, sau đó nói từng chữ: "Em yên tâm, đây là lần cuối cùng, về sau, bọn anh tuyệt đối sẽ không đến quấy rầy em nữa!"
Nói xong, ông kéo Vương Anna lên, cưỡng chế lôi kéo bà ta đi.
Lúc này đây, ông tự mình áp giải Vương Anna trở về nước Mỹ, sau đó đưa bà ta vào một trại an dưỡng, không có sự cho phép của ông, vương Anna làm thế nào cũng không rời đi được.
Nửa năm sau, Vương Anna chết ở trong trại an dưỡng.
Hoắc Chính Sâm bán sản nghiệp ở Hương Giang, sau đó đem một nửa trong đó bảo người ta đưa đến nhà họ Hoắc, mà ông dẫn hai người con trai trở về nước Mỹ, một lòng giáo dục nuôi nấng hai người con trai.
Đương nhiên, đây là nói sau.
Lúc này, khi Hoắc Chính Sâm và Vương Anna rời đi, Chung Khang Đức cầm tay Đái Thục Phương, đau lòng nói: "Đi, anh đưa em đi bệnh viện."
Đái Thục Phương lắc đầu: "Em không sao, bây giờ em vội đi nhà trẻ, anh muốn đi cùng em không?"
Trải qua việc của Vương Anna và Hoắc Chính Sâm, Chung Khang Đức lo bà một mình đi ra ngoài, đương nhiên là phải cùng đi.
Đái Thục Phương vươn tay chủ động cầm tay ông, mười ngón giao nhau với ông.
Cả người Chung Khang Đức run rẩy một hồi, rũ mắt nhìn về phía bà, bóng dáng bà phản chiếu trong mắt, khóe miệng chậm rãi hướng lên trên.
Đái Thục Phương nhìn ông ấy cùng nhau cười, hai người sóng vai đi ra ngõ nhỏ.
Ánh mặt trời chiếu lên người bọn họ, hai bóng người hợp trên mặt đất nương tựa vào nhau.
——
Công ty của Hoắc Trì và hai người hợp tác đổi văn phòng lần thứ ba, dọn tới khu công nghệ cao mà chính phủ mới khai phá, diện tích văn phòng chiếm dụng trọn một tầng lầu.
Sau khi bọn họ đổi văn phòng, bởi vì Đại Kiều bận rộn học tay nghề với sư phụ, cho nên vẫn không đi qua.
Hôm nay cuối tuần, khó có khi hai người đều rảnh, Hoắc Trì liền tự mình chở cô đến công ty.
Tên công ty của Hoắc Trì và người hợp tác gọi là"Công ty thông tin khoa học kỹ thuật Trung Thạnh", trong đó một mình Hoắc Trì chiếm 49% cổ phần công ty, hai người khác phía đối tác chia đều 51% còn lại.
Nói cách khác, một mình Hoắc Trì có quyền nói tuyệt đối với sự phát triển của công ty, nhưng anh vẫn rất tôn trọng hai phía đối tác khác, rất nhiều chuyện tất cả mọi người cùng thương lượng.
Bởi vậy cho tới bây giờ, quan hệ của ba người vẫn tốt giống như trước kia.
Bởi vì là cuối tuần, trong công ty không ai đi làm, khi Hoắc Trì dẫn cô đi vào, cả văn phòng im ắng.
Trước khi Đại Kiều chưa tới, nghĩ rằng công ty của ba người đàn ông bọn họ quản lý, bố trí chắc chắn rất có vị thẳng nam, không nghĩ tới kết quả lại ngoài dự kiến của cô.
Thiết kế và bố trí công ty đi theo phong cách khốc huyễn giản lược, nhưng giản lược thì giản lược, cũng sẽ không khiến người ta cảm thấy đơn sơ, ngược lại cảm thấy khắp nơi lộ ra vết tích mới mẻ, rất phù hợp bộ dáng của một công ty thông tin khoa học kỹ thuật nên có.
"Anh Hoắc Trì, thiết kế này là các anh gọi người làm sao?" Đại Kiều hiếu kỳ nói.
Hoắc Trì lắc đầu: "Không phải, là anh thiết kế."
Đại Kiều ngửa đầu nhìn anh, ánh mắt trong suốt: "Anh Hoắc Trì thật lợi hại, em còn không biết anh biết thiết kế!"
Hoắc Trì nhìn ánh mắt ngậm hơi nước giống như động vật nhỏ của cô, kề qua hôn một cái trên miệng cô nói: "Thứ em không biết còn rất nhiều!"
Mặt Đại Kiều hơi hơi đỏ, đẩy anh một cái nói: "Sao có thể, toàn thân cao thấp của anh làm sao còn có thứ em không biết?"
Đôi mắt Hoắc Trì đen như mực nhìn cô, mày kiếm nhướng lên: "Em xác định?"
Tuy rằng Đại Kiều không quá hiểu lời này của anh, cũng không biết vì sao, cô cứ cảm thấy không thích hợp ở đâu, mặt càng đỏ, như quả đào mật tươi mới mọng nước.
Cô quay đầu vội vàng làm bộ như đi đánh giá văn phòng, mượn việc này tránh đi ánh mắt khiến người ta mặt đỏ tim đập của anh.
Tuy rằng văn phòng chiếm trọn một tầng, nhưng cũng không tính rất lớn, đi dạo một hồi đã dạo xong rồi.
Hoắc Trì lôi kéo tay cô đi văn phòng mình nói: "Đi, cho em xem thứ tốt."
Đại Kiều ngoan ngoãn để anh nắm tay, hai người đi vào văn phòng.
Phong cách và bài trí trong văn phòng Hoắc Trì nhất trí với bên ngoài, cũng là thiết kế giản lược, nhưng ở trong góc đặt một chậu hoa lài và một chậu hoa hồng, hai chậu hoa đều nở diễm lệ, trong phòng tràn ngập mùi hoa nhàn nhạt.
Đại Kiều nhìn thấy hai chậu hoa, khóe miệng giương lên, lộ ra lúm đồng tiền nhợt nhạt.
Hai chậu hoa này là cô tặng cho anh, không nghĩ tới anh chuyển đến văn phòng, nhưng lại nuôi tốt như vậy.
Cuối cùng không uổng phí tâm tư của cô.
Hoắc Trì mở ngăn kéo ra, lấy thứ gì đó màu đen hình dạng cục gạch, món đồ đó nhìn qua rất cồng kềnh, hơn nữa trọng lượng cũng không nhỏ.
Đại Kiều nhìn thấy thứ này, lập tức lại gần, hiếu kỳ nói: "Anh Hoắc Trì, đây là thứ anh muốn cho em xem sao? Đây là cái gì?"
Hoắc Trì nói: "Điện thoại di động."
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Hoắc Trì: Đại Kiều đây là thèm thân muốn thể anh sao?
Đại Kiều: Em không phải em không có đừng nói bừa.