Đoàn Sủng Cẩm Lý Ở Thập Niên 70 (Bản Dịch Full)

Chương 709 - Chương 709. Anh Yêu Em 1

Chương 709. Anh yêu em 1 Chương 709. Anh yêu em 1

Điện thoại di động?

Đúng là cái tên lạ!

Đại Kiều nhìn cái cục gạch màu đen ở trước mặt với vẻ mặt vô cùng tò mò.

Hoắc Trì thấy cô chớp chớp đôi mắt to, lộ ra dáng vẻ bé yêu hiếu kỳ trông cực kỳ đáng yêu, thì không nhịn được mà lập tức đưa điện thoại di động vào trong tay cô.

Điện thoại di động nằm vào trong tay cô, nó nặng trịch, hẳn là nặng hơn một cân, quả thật là cục gạch.

“Anh Hoắc Trì, rốt cuộc cái này là gì vậy?”

Đại Kiều không hề biết gì về cái gọi là “điện thoại di động” này.

Hoắc Trì kéo cô tới ngồi xuống đùi của anh, sau đó anh vòng tay qua chiếc eo nhỏ nhắn, thon thả của cô rồi nói: “Cái này là điện thoại di động, có nó rồi, bất kể em ở đâu, khi nào, cũng đều có thể gọi điện đến cho đối phương, nó mang lại rất nhiều tiện lợi cho đời sống và sinh hoạt của con người đấy!”

Điện thoại cố định có quá nhiều hạn chế, phải đứng ở một chỗ để canh cuộc gọi, nhưng hầu hết mọi người ai cũng phải đi làm hoặc là đi ra ngoài có việc, không thể nào cứ đứng mãi ở một chỗ được.

Mặc dù máy nhắn tin có thể giải quyết vấn đề này ở một mức độ nhất định, nhưng nó cũng hạn chế, ví dụ như máy nhắn tin phải thông qua đài tin nhắn mới gửi tin đi được, nếu bên đài tin nhắn tan làm, thì không thể gửi tin đi, hơn nữa nếu đối phương có nhận được tin, mà xung quanh không có điện thoại thì cũng như không.

Mà điện thoại di động thì lại giải quyết cái vấn đề khó khăn này rất tốt.

Anh đoán sự xuất hiện của điện thoại không chỉ đem đến lợi ích cực kì to cho đời sống và công việc của con người, mà nó còn đưa cách truyền tin của đất nước bước vào một kỷ nguyên mới!

“Điện thoại di động? Anh Hoắc Trì, theo như anh nói, vật này đúng thật là vô cùng thần kỳ!”

Việc anh ngồi ôm Đại Kiều ở trên đùi, mới đầu cô còn cảm thấy không được tự nhiên lắm, nhưng sau khi nghe anh phổ cập về điện thoại di động, thì cô lại bị vật mới này thu hút sự chú ý.

Cái bàn tay mà anh đang đặt ở eo cô bắt đầu vuốt ve nhẹ nhàng, anh lơ đễnh gật đầu một cái: “Đúng, nó vô cùng thần kỳ.”

Anh cảm thấy bản thân đúng là tự làm tự chịu, anh vốn chỉ muốn ôm cô một cái, nhưng bây giờ, khi cô sáp lại gần anh, có người mềm mại ở trong lòng ngực, anh cảm thấy... Anh muốn làm chuyện xấu.

Đại Kiều không hề phát hiện ra sự khác thường của anh, mà cô mãi lo lật chiếc điện thoại di động qua lại để xem: “Anh Hoắc Trì, nếu mỗi người ai cũng đều có điện thoại di động, vậy thì sau này mọi người có thể liên lạc với nhau một cách dễ dàng rồi.”

Ví dụ như khi cô ở trong trường, nếu cô nhớ anh, thì cô có thể trực tiếp gọi điện cho anh, mà không cần chạy tới cửa hàng nhỏ để gọi cho anh.

Và điều bất tiện nhất khi gọi điện thoại ở cửa hàng nhỏ là bình thường có rất nhiều người ở trong cửa hàng, một khi có người gọi tới, là mọi ánh mắt của những người xung quanh đều đổ dồn vào người gọi, khiến người ta có muốn nói mấy câu riêng tư cũng không được, cứ mỗi lần như vậy chỉ đành nói qua loa xong rồi cúp.

Nhưng với vật này, cô có thể núp ở trong một góc nào đó, và nói bất kỳ lời nào với anh cũng được.

Vừa nghĩ một chút là đã thấy đáng mong đợi rồi.

Hoắc Trì khẽ cười: “Mỗi người một cái điện thoại di động, ít nhất cũng phải mất hơn mười năm mới có thể thực hiện đấy, nói tới một cái điện thoại này đi, giá của nó khoảng chừng hai nghìn tệ, cái này vẫn chưa bao gồm phí internet. Nói cách khác, nếu muốn mua một chiếc điện thoại di động như thế này, thì ít nhất phải chuẩn bị hai mươi lăm nghìn tệ, em nghĩ có bao nhiêu người có thể mua được nó?”

Hai mươi lăm nghìn tệ!

“Sao lại mắc như thế?” Đại Kiều vừa nghe thấy con số này, đã lập tức líu lưỡi!

Hoắc Trì bình tĩnh cất giọng nói: “Khoa học kỹ thuật đắt, đợi sau này ngành khoa học kỹ thuật phát triển, nên kinh tế đi lên thì giá cả sẽ hạ xuống. Chẳng qua là trong thời gian ngắn này, số người có thể sở hữu điện thoại di động cũng rất ít.”

Đại Kiều gật đầu, cô lộ ra vẻ mặt đầy mong mỏi: “Em rất hy vọng ngày đó đến nhanh một chút.”

Hai mươi lăm nghìn tệ, không phải ai cũng có thể tùy tiện bỏ ra số tiền này.

Hoắc Trì hoàn toàn không có hứng thú nói chuyện về điện thoại di động.

Anh khựng lại một chút, rồi hạ thấp giọng nói: “Niệm Niệm, hình như có gì đó bay vào mắt anh, em giúp anh thổi một cái.”

Đại Kiều nghe anh nói vậy thì vội đặt điện thoại di động ở trong tay xuống, cô quay đầu lại thì thấy anh đang liên tục chớp mắt, cô sốt ruột hỏi: “Anh Hoắc Trì, con mắt nào thế?”

“Con mắt trái.”

Đại Kiều chu miệng tới, nhưng cô còn chưa kịp thổi một hơi, thì miệng cô đã bị bao phủ lấy.

Bình Luận (0)
Comment