“Ưm ưm…” Đại Kiều trợn mắt nhìn anh với vẻ mặt như không thể nào tin được.
Người này... Vậy mà lại lừa cô!
Mới vừa rồi anh còn giả vờ, đúng thật là quá vô sỉ, quá âm hiểm giảo quyệt!
Sâu trong đôi mắt của Hoắc Trì hiện lên ý cười, sau đó anh dần chìm đắm vào nụ hôn này.
Hôn được một nửa, thì bên ngoài đột nhiên có tiếng bước chân và tiếng nói chuyện truyền đến.
“Ồ, sao phòng làm việc của Hoắc Trì lại mở nhỉ? Hôm nay cũng tới tăng ca à?”
“Chắc là không đâu, mỗi khi được nghỉ, cậu ấy đều hận không thể bám lấy đàn em Kiều, thế thì sao cậu ấy có thể tới tăng ca nhỉ? Không phải là ăn trộm đấy chứ? Chúng ta mau tới xem một chút đi!”
Đại Kiều vừa nghe thấy giọng nói này, khuôn mặt lập tức đỏ ửng lên, cô đưa tay đẩy Hoắc Trì ra.
Chẳng qua là cô chưa kịp tìm chỗ trốn, thì hai người ở bên ngoài đã đi tới cửa rồi, họ nhìn thấy dáng vẻ có tật giật mình của cô, và cả khuôn mặt đỏ bừng lên của cô.
Đúng là khó xử thật mà.
Mặt của Đại Kiều đỏ bừng đến mức sắp tự bốc cháy lên rồi, cô hận không thể đào hố chôn mình.
Hai người cộng sự của Hoắc Trì cũng không ngờ là sẽ bắt gặp được tình cảnh này.
Bọn họ biết Hoắc Trì rất quan tâm đến người yêu, có lúc không gọi điện thoại, thì là chạy tới trường để gặp người yêu, ngoại trừ điều này ra, thì bình thường anh đều là xụ mặt, nhất là đối với những cô gái muốn lấy lòng anh, anh luôn tỏ ra rất thẳng thắng.
Cho nên bọn họ nghĩ khi anh ở bên cạnh Đại Kiều, chắc hẳn anh cũng sẽ tỏ ra nghiêm túc và khá nhàm chán, nhưng họ không ngờ là anh lại táo bạo tới như vậy!
Vậy mà lại đưa người ta tới phòng làm việc, rồi lại còn làm ra chuyện như vậy!
Đúng thật là không hề biết xấu hổ mà!
Nếu mà bây giờ chỉ có mỗi Hoắc Trì, chắc chắn bọn họ sẽ đùa cợt anh một trận, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt của đàn em Kiều đỏ bừng đến mức muốn bốc cháy, thì bọn họ sờ lên mũi một cái, rồi xoay người bỏ đi.
“Ây ya, tự dưng tôi nhớ ra là tôi có hẹn ăn cơm cùng với bạn tôi, cũng gần đến giờ rồi, tôi đi trước đây.”
“Tôi... Tôi cũng không có hẹn gì cả, chi bằng cho tôi đi theo ăn chùa một bữa?”
“Cậu cút ngay đi, không biết xấu hổ, cậu cho là ai cũng mặt dày như cậu à?”
“Hì hì, da mặt của tôi cùng lắm là dày thứ hai thế giới thôi, còn người dày nhất thì… Ở bên trong!”
Sau đó là một trận cười vang lên ở bên ngoài, tiếp đến là tiếng đóng cửa.
Nhưng cửa vừa mới đóng lại, thì ngay giây sau lại bị mở ra, người kia còn vọng vào bên trong phòng: “Bọn tôi đi đây, hai người cứ tiếp tục!”
“...”
Mặt của Đại Kiều đỏ lên, cô cắn môi dưới, rồi tức giận đánh anh vài cái: “Đều tại anh! Sau này em không còn mặt mũi nào để gặp người khác nữa rồi!”
Hoắc Trì nắm lấy tay cô, khóe miệng anh cong lên thành một nụ cười: “Phải phải, là anh sai, em đừng tức giận, em xem, em sắp trở thành con sóc nhỏ rồi kìa.”
Đại Kiều liếc anh, thấy anh như vậy, cô lại càng tức giận.
Hoắc Trì lại kéo cô tới ngồi xuống đùi anh: “Em đừng lo lắng, bọn họ sẽ không nói với ai đâu.”
Đại Kiều dùng sức chọc chọc vào mặt anh: “Nhưng là... Mất mặt quá đi, sau này chắc chắn họ sẽ cười nhạo em!”
Hoắc Trì yêu dáng vẻ đỏ mặt lên vì xấu hổ của cô, trông nó rất đáng yêu: “Không đâu, ngày mai anh sẽ nói với họ.”
Được rồi, cũng đã bị bắt gặp rồi, cô còn có thể làm gì chứ?
Hai người ở lại trong phòng làm việc một lúc, rồi sau đó mới ra ngoài ăn cơm.
Cơm nước xong xuôi, Hoắc Trì mới đưa cô về nhà họ Kiều, lúc hai người tách ra, anh đã lấy chiếc điện thoại di động ra và nhét vào tay cô.
Đại Kiều vội vã từ chối: “Không không, cái này quá đáng giá, anh cầm về lại đi.”
Mặc dù mối quan hệ giữa hai người bọn họ đã thân thiết đến mức không thể tách rời, nhưng về mặt đời sống, cô chưa từng xem mỗi một xu mà anh kiếm được là chuyện hiển nhiên.
Hoắc Trì không cho cô từ chối: “Em cầm đi, buổi tối anh sẽ chúc em ngủ ngon.”
“Anh Hoắc Trì, anh đối xử tốt với em quá, em không có gì để cho anh cả.”
Lý do này quá khơi gợi, huống hồ gì cô cũng muốn nghe thấy giọng của anh trước khi đi ngủ, suy nghĩ lại một chút, Đại Kiều đồng ý cầm lấy.
“Em đã cho rồi.”
Cô liếc anh một cái, rồi cầm điện thoại di động chạy vào nhà, trong lòng cô thầm cảm thấy anh Hoắc Trì thật đúng là càng ngày càng trêu người!
Hoắc Trì nhìn cánh cửa gỗ bị đóng sầm lại, rồi lẳng lặng lắng nghe động tĩnh bên trong, một lát sau anh mở miệng nói: “Niệm Niệm, em vào đi, đừng núp ở cửa để nhìn lén nữa.”
Đại Kiều áp vào cánh cửa gỗ: “...”
Người này đúng là đáng ghét quá đi!
Lần này Đại Kiều cầm điện thoại di động đi vào thật.
Hoắc Trì tính khoảng cách từ cửa đến đại sảnh và bước chân của cô, qua hai phút thì anh sau mới lái xe rời đi.