Đoàn Sủng Cẩm Lý Ở Thập Niên 70 (Bản Dịch Full)

Chương 711 - Chương 711. Anh Yêu Em 3

Chương 711. Anh yêu em 3 Chương 711. Anh yêu em 3

Sau khi năm người nhà họ chuyển đến thủ đô thành phố, hai chị em Kiều Đông Uyển và Tiểu Mễ Bảo cũng chuyển đến trường ở thủ đô thành phố.

Tính tình của Tiểu Mễ Bảo hoạt bát hiếu động, cộng thêm việc còn nhỏ, nên bé đã hòa nhập với môi trường mới rất dễ dàng, còn Kiều Đông Uyển, bởi vì tính tình của cô bé, nên dù cô bé đã tới đây hơn một năm rồi mà vẫn chưa kết bạn được.

Cũng không phải là mọi người chối bỏ cô bé, cô bé có dáng vẻ xinh đẹp, thân hình lại cao gầy, đôi chân dài thon thả, cũng có rất nhiều người muốn làm bạn với cô bé, chẳng qua là tính cách của cô bé quá lạnh lùng, nên dần dà mọi người cũng không sẵn lòng đến gần cô bé nữa, họ cảm thấy cô bé này quá lạnh lùng và kiêu ngạo, lại xem thường người khác.

Kiều Đông Uyển cũng không thèm để ý đến điều đó, mà khi về nhà, cô bé cũng không chịu nói cho người nhà nghe, hai người Kiều Chấn Dân và Sở Thắng Mỹ thì bận làm ăn, nên cũng không phát hiện ra ở cô bé có chỗ nào đó không đúng.

Ban đầu thì mọi thứ vẫn ổn, các bạn học cùng lớp đều là học sinh lớp mười một, mọi người ai cũng đều bận học tập, chẳng ai có tâm tư đi làm mấy chuyện gây lục đục với nhau, cho đến một ngày có một bạn chuyển trường tới.

Học sinh chuyển trường là một cô gái xinh đẹp nhưng tính tình phách lối, vừa chuyển tới không lâu là đã trở thành trùm trong đám học sinh có thành tích kém.

Nữ sinh chuyển trường nghe người ta nói Kiều Đông Uyển là nữ sinh xinh đẹp nhất trường, trong lòng cảm thấy rất không phục, con bé còn muốn cô bé làm người hầu của mình.

Với tính cách của Kiều Đông Uyển, dĩ nhiên là cô bé lười để ý đến bọn họ, nên nữ sinh chuyển trường tức giận không thôi, nhưng con bé cũng không dám đối phó với Kiều Đông Uyển một cách công khai, chỉ dám thầm giở mấy trò lén lút.

Hôm nay, Kiều Đông Uyển vừa học xong giờ thể dục, cô bé quay về phòng học, đang định thu dọn đồ đạc để về nhà, nhưng khi đi đến chỗ của mình, thì cô bé nhanh chóng phát hiện ra điều gì đó không đúng.

Có người đã đụng tới bàn học của cô bé!

Cô bé cẩn thận lôi cặp sách ra, chỉ nghe phạch một tiếng, có một đống thứ màu trắng rơi ra từ bên trong.

Cô bé nhìn chằm chằm vào nó, suýt chút nữa là ói rồi!

Là một đống gián đã chết, toàn thân nó đều là màu trắng trong suốt!

Chỉ gián thôi là đã thấy ghét rồi, mấy cái con gián vừa mềm nhũn, vừa màu trắng trong suốt lại càng khiến người ta cảm thấy ghét hơn!

Cũng vì ghét cô bé mà người kia đã tìm cả đống gián vừa mới lột xác, đúng là nhọc lòng mà!

Lúc này có những bạn học khác lần lượt quay về phòng học, nhìn thấy cảnh này, ai cũng đều bị dọa sợ hết hồn, sau đó thì mấy đứa bắt đầu bàn luận sôi nổi với nhau.

“Đúng là ghê quá đi, hù chết tớ rồi! Suýt nữa là tớ sắp ói ra phần cơm trưa vừa ăn rồi!”

“Tớ cũng vậy, đây là lần đầu tiên tớ thấy mấy con gián như vậy đấy! Đúng thật là gớm! Nhưng mà, cậu nói xem, Kiều Đông Uyển đã làm mích lòng ai rồi?”

“Tớ nào biết đâu, tóm lại là làm mích lòng người ta thật rồi! Chúng ta mau về nhà thôi, chắc chắn tối nay tớ sẽ gặp ác mộng mất!”

Bởi vì Kiều Đông Uyển không có bạn nào thân thiết ở trong lớp, nên khi xảy ra chuyện, cũng chẳng có một ai đi tới giúp cô bé.

Chỉ có lớp trưởng là bước tới hỏi cô bé có muốn báo lại chuyện này với chủ nhiệm lớp không.

Kiều Đông Uyển lắc đầu, đồng thời cô bé cũng cảm ơn cậu bé.

Nếu đối phương dám làm ra cái chuyện này, thì nhất định là đã tính toán được một thời gian rồi, khi ấy không có ai ở trong phòng học, lớp của cô bé lại là phòng họ đầu tiên ở đầu cầu thang, nên khi người đó bỏ mấy thứ này vào, hẳn là sẽ không có ai nhìn thấy.

Nói cách khác, muốn tìm ra người gây ra vụ này rất khó, cho dù có nói cho chủ nhiệm biết, thì sau cùng vẫn chẳng thể giải quyết được gì.

Lớp trưởng thấy cô bé không cần giúp đỡ, nên cũng nhanh chóng mang cặp sách lên và rời đi.

Đợi đến khi tất cả các bạn học cùng lớp đều đã rời đi hết, Kiều Đông Uyển mới đi lấy cây chổi nằm ở trong góc để quét sạch toàn bộ lũ gián.

Ánh nắng chiều tà chiếu vào lan can sắt, tô điểm cho căn phòng học không một bóng người một màu cam dịu.

Yên tĩnh không một tiếng động.

Kiều Đông Uyển nằm trên bàn, cô bé úp trán trên cánh tay của mình, mãi không cử động.

Không biết qua bao lâu, bên ngoài phòng học có một tiếng bước chân nhẹ nhàng, tiếng bước chân ấy càng lúc càng gần, cuối cùng nó dừng lại ở trước bàn học của cô bé.

Kiều Đông Uyển vẫn không ngẩng đầu lên, nhưng đôi mắt của cô bé cứ nhìn chằm chằm vào đôi giày thể thao màu trắng ở trước mặt mình.

Đôi giày này, cô bé cảm thấy nó khá xa lạ.

Bình Luận (0)
Comment