Đoàn Sủng Cẩm Lý Ở Thập Niên 70 (Bản Dịch Full)

Chương 712 - Chương 712. Anh Yêu Em 4

Chương 712. Anh yêu em 4 Chương 712. Anh yêu em 4

Chủ nhân của đôi giày ấy cũng không hề lên tiếng, mà đặt một món đồ ở trong tay xuống bàn của cô bé, rồi xoay người đi ra ngoài.

Đợi đến khi tiếng bước chân đã xa dần, lúc này Kiều Đông Uyển mới ngẩng đầu lên, cô bé nhìn thấy món đồ được đặt ở trên mặt bàn của mình là một chai kiện lực bảo, kế bên chai kiện lực bảo là một con gấu bông to bằng lòng bàn tay đang tựa vào chai.

Cô bé nhìn món đồ ở trên mặt bàn, rồi ngẩng đầu nhìn ra bên ngoài, bên ngoài không hề có một bóng người.

Khóe miệng của cô bé khẽ cong lên, sau đó cô bé cầm cặp sách, xoay người rời khỏi phòng học.

Đi được một nửa, thì cô bé dừng bước chân, tiếp đến cô bé lại xoay người quay về phòng học, lấy chai kiện lực bảo và gấu bông mà nhét vào trong cặp sách của mình.

...

Hai ngày sau.

Nữ sinh chuyển trường đang đi trên đường về nhà thì bắt gặp Kiều Đông Uyển, sau đó con bé bị cô bé túm tóc và lôi vào trong một con hẻm nhỏ tối tăm!

Nữ sinh chuyển trường kia hét lên một tiếng thảm thiết nghe rất chói tai: “Kiều Đông Uyển, cậu điên rồi, cậu buông tôi ra!”

Kiều Đông Uyển đẩy con bé vào vách tường, vừa hay ở bên cạnh có một thùng nước dơ, nên cô bé nhấc lên, không nói lời nào mà tạt thẳng vào người đối phương!

Nữ sinh chuyển trường bị cô bé tạt ướt hết người, thấy cả người bắt đầu bốc mùi hôi thối, con bé lại gào thét lên lần nữa: “A a a... Kiều Đông Uyển, tôi sẽ giết cậu, tôi phải giết cậu!”

Kiều Đông Uyển lạnh lùng nhìn con bé, ánh mắt của cô bé sắc bén như con dao: “Tôi đã cảnh cáo cậu là không nên chọc tôi, tại sao cậu lại không nghe lời tôi nói?”

Lúc này, nữ sinh chuyển trường mới dường nhận ra rằng cô bé rất khác so với bình thường.

Trái tim con bé đập bịch bịch, nhưng con bé vẫn cố gắng chịu đựng, không muốn chịu thua: “Cậu nghĩ cậu là ai, Kiều Đông Uyển, cậu đợi đó cho tôi, tôi sẽ không bỏ qua cho cậu đâu!”

Kiều Đông Uyển rũ mắt, rồi cất giọng lạnh lùng như băng: “Nếu vậy thì cậu cũng đừng trách tôi không cho cậu cơ hội!”

Vừa nói xong, cô bé lấy ra từ trong túi một con dao nhỏ, lưỡi đao sắc bén tỏa ra khí lạnh.

Khi này, nữ sinh chuyển trường mới sợ hãi, sắc mặt cũng trở nên tái mét: “Kiều Đông Uyển, cậu... Cậu điên thật rồi…”

Ngay lúc Kiều Đông Uyển muốn dí con dao sát vào mặt nữ sinh chuyển trường, đằng sau lưng cô bé bỗng có tiếng bước chân dồn dập truyền đến, chỉ trong nháy mắt, bước chân kia nhanh chóng chạy tới, bắt lấy tay cô bé...

“Kiều Đông Uyển, buông tay.”

Kiều Đông Uyển xoay người lại, cô bé rũ mắt xuống thì lại nhìn thấy đôi giày thể thao màu trắng quen thuộc, tiếp đến là đôi chân thon dài, rồi yết hầu ở cổ họng, sau cùng, cô bé mới nhìn lên khuôn mặt đẹp trai tỏa nắng.

Nữ sinh chuyển trường vừa bị dọa sợ đến mức suýt chút nữa là tè ra quần, ngay khi nghe thấy có tiếng người khác vang lên, con bé lập tức mở mắt ra, đôi mắt cũng sáng lên: “Anh Phi Bạch, anh mau cứu em đi, Kiều Đông Uyển, cậu ta điên rồi! Cậu ta muốn giết em!”

Con bé cứ nghĩ rằng lần này Kiều Đông Uyển chết chắc rồi, ai ngờ ngay giây sau con bé lại nghe đối phương nói: “Anh không thấy Kiều Đông Uyển ra tay với em, nếu quay về mà em dám đi báo cảnh sát, hoặc là nói với trường học, thì anh sẽ đứng ra làm chứng, nói em ra tay với Kiều Đông Uyển trước."

Nữ sinh chuyển trường: ?

Con bé nhìn chằm chằm vào cậu con trai cao lớn ở trước mặt với vẻ mặt như không thể tin nổi.

Ông nội con bé lúc còn trẻ là lính hậu cần bên cạnh ông nội của Ôn Phi Bạch, năm nào nhà con bé cũng đều tới nhà họ Ôn ở thủ đô thành phố để làm khách, nên mấy năm gần đây, tình cảm giữa hai nhà vô cùng tốt.

Mặc dù năm nay con bé mới chuyển tới sống ở thủ đô thành phố, nhưng ngay từ nhỏ cả hai đã quen biết nhau rồi, cũng có thể xem như là thanh mai trúc mã, thế sao cậu ta lại nói ra lời đổi trắng thay đen như vậy chứ?

Hơn nữa, cậu ta làm như vậy, rõ ràng là đang bênh vực Kiều Đông Uyển a a a a!

Kiều Đông Uyển rút tay lại rồi lạnh lùng nói: “Tôi không muốn anh xen vào việc của tôi!”

Hàng lông mi của Ôn Phi Bạch khẽ rũ xuống: “Kiều Đông Uyển, không phải là anh muốn quản em, chẳng qua là anh cảm thấy em vì loại người như vậy mà vào tù thì không đáng.”

Nữ sinh chuyển trường: ?

Loại người như vậy?

Con bé có cảm giác bị xúc phạm!

Kiều Đông Uyển mím môi mỏng lại, im lặng không lên tiếng.

Ôn Phi Bạch nhìn hình bóng phản chiếu của chính mình ở trong con ngươi của cô bé, rồi đưa tay ra với cô bé: “Em yên tâm, không bao lâu nữa nhà bọn họ sẽ rời khỏi thủ đô thành phố, sau này con bé sẽ không tới làm phiền em nữa, vậy nên em đưa đao cho anh đi.

Nữ sinh chuyển trường: ?

Bình Luận (0)
Comment