Đoàn Sủng Cẩm Lý Ở Thập Niên 70 (Bản Dịch Full)

Chương 713 - Chương 713. Anh Yêu Em 5

Chương 713. Anh yêu em 5 Chương 713. Anh yêu em 5

Meo meo meo, cái gì mà không bao lâu nữa nhà bọn họ sẽ rời khỏi thủ đô thành phố? Sao con bé vẫn chưa nghe người nhà nói qua?

Câu này của cậu ta, không phải là đang muốn chuyển cha của con bé ra khỏi thủ đô thành phố đấy chứ?

Vì để được chuyển đến sống ở thủ đô thành phố, mà nhà của con bé đã phải tốn biết bao nhiêu tiền suốt mấy năm nay, mặt dày đi năn nỉ bao nhiêu người, cuối cùng vì không còn cách nào khác, nên họ mới cõng ông nội bị liệt đến thủ đô thành phố, rồi nhờ ông ấy đi tới nhà họ Ôn để xin ông nội của Ôn Phi Bạch, nhờ vậy mà bây giờ cha của con bé mới được chuyển đến sống ở thủ đô thành phố.

Nhưng nếu như Ôn Phi Bạch mở miệng yêu cầu người nhà chuyển cha của con bé ra khỏi thành phố, thì cũng chẳng phải là việc khó khăn gì!

Mặt của nữ chuyển trường lập tức trở nên trắng bệch, giống như máy ở trên mặt đã bị rút ra hết vậy.

Không biết qua bao lâu, Kiều Đông Uyển mới nới lỏng sức ở tay, mặc cho cậu ta lấy con dao đi, sau đó cô bé nhìn cậu ta rồi nói: “Nhớ lời anh nói đấy!”

Ôn Phi Bạch định gật đầu nói được, thì cô bé đã đi ngang qua cậu ta rồi.

Nữ sinh chuyển trường thấy Kiều Đông Uyển bỏ đi, lúc này mới khôi phục lại tinh thần, con bé cất giọng run rẩy: “Anh Phi Bạch, những lời mà anh vừa nói khi nãy... Là để lừa Kiều Đông Uyển có đúng không?”

Hai nhà bọn họ đã có quan hệ với nhau qua nhiều đời, hơn nữa dáng vẻ của con bé lại xinh đẹp như vậy, nên con bé vẫn luôn cho rằng cậu ta cũng đang có ý với mình!

Ôn Phi Bạch nhìn con bé bởi vẻ mặt vô cảm: “Đừng có chọc em ấy, em ấy không phải là người mà em có thể chọc nổi đâu!”

Nói xong thì cậu ta đuổi theo Kiều Đông Uyển.

Nữ sinh chuyển trường nhìn theo bóng lưng của cậu ta lao vút đi như bay, rồi đứng ngây ra đó.

Cuối cùng, Ôn Phi Bạch cũng đã đuổi kịp Kiều Đông Uyển đang đi nhanh như bay ở trên cầu đá, cậu ta thở hổn hển phù phù.

Ánh nắng chiều tà nhuốm đỏ cả nửa dòng sông, nhuốm đỏ cả khuôn mặt màu lúa mạch của cậu ta, Kiều Đông Uyển nhìn cậu ta, im lặng không lên tiếng.

Ôn Phi Bạch cũng không nói gì cả.

Chẳng qua là cô bé tăng tốc độ, cậu ta cũng gia tăng tốc độ theo, cô bé đi về phía bên trái, thì cậu ta cũng đi về phía bên trái, cứ như một cái đuôi nhỏ không thể cắt đứt được vậy.

Cuối cùng Kiều Đông Uyển cũng không chịu nổi nữa, cô bé dừng bước chân lại mà nhìn cậu ta: “Trả con dao lại cho tôi!”

Làn gió ở con sông thổi qua khiến mái tóc của cô bé trở nên rối tung, ánh chiều tà phản chiếu trong con ngươi trong trẻo của cô bé, sự phản chiếu ấy khiến cả người cô bé trông rất lạnh lùng và bí ẩn, cứ như một cô gái trẻ vừa bước ra từ trong thế giới bóng tối ra vậy, khiến người ta cảm thấy sợ hãi, vừa khiến người ta muốn biết hơn về cô bé.

Ôn Phi Bạch đứng đối nghịch lại với ánh chiều ta, cậu ta lắc đầu một cái: “Lần trước em đã lấy kiện lực bảo và con gấu bông nhỏ của anh, nên con dao găm này coi như là em tặng cho anh!”

Kiều Đông Uyển để lộ khuôn mặt vô cảm, nhưng nếu nhìn kỹ thì sẽ phát hiện lỗ tai của cô bé đang ửng đỏ: “Ngày mai tôi sẽ mang trả lại cho anh!”

Ôn Phi Bạch lại lắc đầu: “Anh sẽ không lấy lại đồ ăn đã tặng, chỉ là, Kiều Đông Uyển, sau này em đừng kích động như vậy.”

Kiều Đông Uyển lạnh lùng đáp: “Tôi muốn làm gì có liên quan gì tới anh?”

Từ đầu đến cuối, cô bé không hề muốn làm ra chuyện phạm pháp, cô bé làm như vậy là muốn hù dọa đối phương, để sau này đối phương không dám tới chọc tới cô bé nữa!

Cô bé không muốn mượn tay của người khác để giải quyết chuyện này, hơn nữa cô bé cũng ghét phiền phức, vậy nên cô bé mới chọn cách mà người ta cho là quá trớn, nhưng lại rất hiệu quả này.

Ôn Phi Bạch trả lời: “Bởi vì anh không muốn em gặp bất cứ chuyện gì.”

Nói xong câu này, lỗ tai ngược chiều nắng của cậu ta cũng đỏ ửng lên.

Đầu ngón tay của Kiều Đông khẽ cử động: “Tôi có gặp chuyện gì hay không, có liên quan gì tới anh!”

Ôn Phi Bạch siết chặt hai bàn tay lại thành nắm đấm, rồi nhìn cô bé với ánh mắt sâu thẳm: “Bởi vì, anh yêu em.”

Kiều Đông Uyển ngẩn người, lúc đầu cô bé còn chưa kịp phản ứng, đợi đến khi cô bé kịp phản ứng rồi thì cả khuôn mặt của cô bé đã đỏ ửng lên.

“Bệnh thần kinh!”

Cô bé quăng lời này lại rồi xoay người, bỏ chạy như điên, mái tóc dài ngang lưng tung bay trong gió.

Lần này Ôn Phi Bạch không đuổi theo cô bé.

Cậu ta đứng nhìn theo bóng lưng chạy đi như bay của cô bé, đôi tai cũng đỏ ửng lên hết.

Anh yêu em, I LOVE YOU.

Kiều Đông Uyển, chắc chắn là em đã nghe thấy rõ, đúng không?

Ngày hôm sau, nữ sinh chuyển trường bị bệnh, nên xin nghỉ học, một tuần lễ sau thì con bé đã chuyển trường.

Bình Luận (0)
Comment