Nhiều năm sau.
Lúc Kiều Chấn Dân đang khóc như chó ở đám cưới của con gái, Kiều Đông Uyển khoác trên người bộ váy cưới màu trắng, cô bé nhìn Ôn Phi Bạch rồi nói một câu: “Trước khi gặp anh, em đã từng nghĩ rằng cả đời này em sẽ không kết hôn.”
Ôn Phi Bạch nhìn cô bé với ánh mắt đầy dịu dàng: “Vừa hay anh thì ngược lại, lần đầu tiên nhìn thấy em, là anh đã biết, em chính là người mà anh muốn ở bên cạnh suốt quãng đời còn lại!”
Lần đầu tiên cậu ta gặp Kiều Đông Uyển là ở trong cửa hàng của chú hai cô bé, khi đó cô bé còn là một nhân viên thu ngân, cô bé mặc trên người chiếc váy màu đen, mái tóc dài ngang eo.
Vẻ mặt của cô bé lạnh lùng như băng, lúc tiếp khách cũng không hề nở nụ cười, cứ như tất cả những thứ bên ngoài đều không liên quan đến cô.
Nhưng khi có một cô gái tóc đen da trắng đến gần cô bé, thì tính tình của cô bé lập tức thay đổi, trên khuôn mặt bắt đầu hiện lên một nụ cười, nụ cười ấy lan đến cả đáy mắt, không hề có một chút giả dối.
Cứ như cây khô gặp mùa xuân, như tảng băng tan ra, lúc cô bé nhìn cô gái kia, cô bé dường như được sống lại.
Lúc ấy cậu ta đã lập tức nghĩ, nếu có thể trở thành người được cô bé quan tâm giống như cô gái kia, thì chắc hẳn đó là chuyện hạnh phúc nhất thế gian.
Vậy nên từ ngày hôm sau, hầu như ngày nào cậu ta cũng đến cửa hàng để mua đồ, mà mỗi lần cậu ta đến đó, vô tình đều là cô bé làm thu ngân.
Chỉ tiếc là đến ngày tết, cửa hàng đóng cửa, từ đó cậu ta cũng không gặp lại cô bé nữa, hai năm sau, bọn họ gặp nhau ở cùng một trường trung học phổ thông.
Kiều Đông Uyển bị xúc động bởi sự dịu dàng của cậu ta, hốc mắt của cô bé ửng đỏ: “Nhưng vì sao lại là em?”
Cô bé không hề hoàn mỹ, ngược lại còn có rất nhiều khuyết điểm ở trên người.
Thậm chí cô bé còn có một mặt tối mà những người khác không biết đến, nếu không nhờ có chị gái làm bạn với cô bé suốt dọc đường, rất nhiều lần, cô bé đã muốn lấy mạng đổi mạng với những người đã hại cô bé.
Cô bé hẹp hòi ích kỷ, tính tình u ám, một người như cô bé đây, có chỗ nào đáng để cậu ta thích chứ?
Ôn Phi Bạch mỉm cười rồi nắm lấy tay cô bé: “Bởi vì em là chính em.”
Bởi vì là em nên anh mới muốn đến gần em, bởi vì là em, anh mới muốn sánh đôi cùng em suốt quãng đời còn lại.
Nếu không phải em, dù có là người hoàn mỹ thì cũng có ích gì?
Kiều Đông Uyển mỉm cười, nước mắt chảy xuống từ khóe mắt.
Dĩ nhiên, đây là câu chuyện về sau.
...
Thời tiết càng ngày càng nóng, và khi tiếng hót của chim lại một lần nữa vang lên ở trên cây, Đại Kiều đã tốt nghiệp.
Vào ngày chụp ảnh tốt nghiệp, những người nhà họ Kiều có thể đến đều đã đến.
Các sinh viên trong khoa thấy người nhà của Đại Kiều đến, thì đều tỏ ra rất ngưỡng mộ.
Mấy năm gần đây, mặc dù việc đi ra ngoài đã thuận tiện hơn trước đây, đời sống của mọi người cũng ngày một được cải thiện tốt hơn, nhưng nhìn chung thì vẫn chưa đủ giàu, cho nên những sinh viên không có nhà ở thủ đô thành phố học sinh, lúc bọn họ tốt nghiệp, chẳng có người nhà nào đến dự cả.
Những người đến đây đều là người có nhà ở thủ đô thành phố, hoặc là ở không xa thủ đô thành phố, hoặc là gia đình có kinh tế tương đối khá giả.
Nhưng cho dù có là người có nhà ở thủ đô thành phố người, thì cùng lắm cũng chỉ ba bốn người nhà tới dự, nhưng mà để giống với Đại Kiều, ông bà nội, cha mẹ, em trai em gái, anh chị, chú thím, ngay cả mẹ chồng, em rể tương lai cũng tới dự, quả thật là không thể tìm ra được nhà thứ hai!
Những người tốt nghiệp ở khóa trước chụp ảnh tốt nghiệp chưa từng thống nhất về đồng phục, nhưng năm nay, theo lời đề nghị của Đại Kiều thì ở khoa tài chính kinh tế, toàn bộ nam đều mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn, còn nữ thì mặc bộ váy màu trắng.
Bởi vì cả lớp tính luôn cả Đại Kiều thì tổng cộng chỉ có bốn nữ sinh, thế nên Đại Kiều đã tự mình làm, cô đã tặng cho mỗi cô gái một chiếc váy trắng có cùng kiểu dáng.
Sau khi mấy cô nữ sinh nhìn thấy bộ váy trắng này đều tỏ ra vui vẻ mà ôm lấy Đại Kiều, trò chuyện cười nói không dứt.
Mà các nam sinh thì lại không được may mắn như vậy, vì có quá nhiều người, nên Đại Kiều có muốn tặng cũng không được. Vả lại bên cạnh cô còn có người thích ăn giấm - Hoắc Trì, nên cô cũng không dám tặng.
Vậy nên hầu hết các nam sinh đều chọn cách đi thuê quần áo, nếu có điều kiện tốt hơn thì đi mua hẳn một bộ, hoặc là mượn của người nhà.
Đến giờ chụp hình, tất cả bọn họ đi tới chỗ chụp với bộ đồng phục thống nhất chung một kiểu, đẹp quá đi, đúng thật là khiến những người tốt nghiệp ở các khoa khác ngưỡng mộ chết đi được.
Bốn nữ sinh được xếp đứng ở vị trí chính giữa, bộ trang phục Tôn Trung Sơn màu đen, làm nền cho chiếc váy màu trắng, thần thái của nam, sự dịu dàng của nữ đã tạo nên những tấm ảnh xinh đẹp.
“Tách tách” một tiếng!
Nhiếp ảnh gia đã chụp lại nụ cười của mọi người.