Sau khi Đại Kiều cúp điện thoại, cô nghĩ rằng hôm nay trước tiên tan làm, sau đó đi đến nhà mẹ để ở hai ngày, để trốn người nào đó.
Nhưng đạo cao một thước ma cao một trượng, cho dù có xảo quyệt đến đâu, cô cũng chưa bao giờ là đối thủ của Hoắc Trì.
Cô định sẽ tan làm trước một tiếng, nhưng không ngờ hai tiếng trước Hoắc Trì đã đi từ công ty anh đến đây.
Nhìn thấy anh xuất hiện trong phòng làm việc của mình, mặt Đại Kiều ngạc nhiên đến nỗi suýt chút nữa ném chén trà vào mặt anh: “Anh... sao lại đến đây?”
Hoắc Trì đến trước mặt cô, một tay bế cô theo kiểu công chúa lên: “Anh đến đây đương nhiên là để lấy đêm xuân của mình rồi.”
Đại Kiều không ngờ anh lại dám ở trong này động tay động chân, mặt cô nóng bừng lên giãy giụa đòi xuống: “Anh anh... mau thả em xuống!”
Nếu như bị người khác nhìn thấy chắc cô cũng không muốn làm người nữa!
Mấy năm trước ở trong văn phòng anh bị hai đối tác của anh nhìn thấy, cô vẫn còn nhớ rõ ngày hôm đó, sau này mỗi lần nhìn thấy bọn họ, có cảm giác như bọn họ đang cười mình.
Hai má cô đỏ bừng, giống như quả anh đào mới chín mọng nước, vừa trắng trẻo vừa mềm mại, khiến người ta hận không thể cắn một cái.
Hoắc Trì thật sự rất yêu bộ dạng này của cô, yết hầu chuyển động, cúi đầu hôn lên môi cô một cái, sau đó mới thả cô xuống.
Đại Kiều cắn môi đến mức trắng bệch nhìn anh: “Đúng rồi, sao anh biết người gọi điện đến là em?”
Hoặc Trì giơ tay vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào của cô: “Bởi vì chỉ có em mới dám nói như vậy!”
Anh là người có quyền cao nhất ở công ty, đã không cần phải chạy đi khắp nơi xử lý công việc, cho nên người biết số điện thoại di động của anh không nhiều.
Hơn nữa bọn họ càng ngày càng phát triển, công ty càng lúc càng lớn, những người biết số điện thoại của anh, đúng là cũng không ai dám đùa vớ vẩn với anh như vậy.
Cho nên lúc anh nhận được một cuộc điện thoại, lập tức đoán ra là cô, nếu cô muốn đùa, vậy thì anh sẽ giúp cô vui vẻ.
Cho nên...
Cô là tự mình hãm hại mình?
Vẻ mặt Đại Kiều không còn gì để nói trừng mắt nhìn anh, đôi mắt to ngập nước, nhìn rất đáng yêu.
Hoắc Trì nhìn bộ dạng lúng túng của cô, ý cười càng sâu trong đáy mắt.
Bởi vì Hoắc Trì đến đây trước, Đại Kiều không thể đi về nhà mẹ để lánh nạn nữa, còn chưa đến giờ tan làm, cô đã bị người nào đó lừa gạt về tứ hợp viện.
Sau khi Đại Kiều tốt nghiệp, một năm sau chi thứ hai cũng chuyển ra khỏi tứ hợp viện, hơn nữa còn mua nhà ở Thủ Đô.
Về phần Kiều Tú Chi cùng với Tiết Xuyên hai người họ vẫn ở lại tứ hợp viện, vốn dĩ bọn họ bàn bạc muốn chuyển ra ngoài mua một cái nhà cho hai người họ, con trai bọn họ cũng không muốn ở cùng bọn họ, chẳng qua là tất cả mọi người đều không đồng ý.
Đại Kiều cũng lưu luyến khi phải xa ông bà nội, cho nên cuối cùng hai người già bọn họ tiếp tục ở lại tứ hợp viện.
Sau khi kết hôn cùng Hoắc Trì, một nửa thời gian Đại Kiều ở tứ hợp viện, một nửa thời gian ở nhà họ Hoắc.
Mấy năm qua, mấy phòng nhà họ Kiều đều phát triển rất tốt, bây giờ ba phòng đều đã mua được nhà cho riêng mình ở Thủ Đô, coi như là đứng vững gót chân ở Thủ Đô này.
Trấn Vân Lai, cùng với thôn Thất Lý, mọi người đều nói về nhà họ Kiều, đều vô cùng hâm mộ.
Trước đây bọn họ còn có thể ghen tị, nhưng hôm nay chênh lệch càng lúc càng lớn, cũng chỉ có thể hâm mộ, hoặc là lấy đó làm vốn để khoe khoang.
Chẳng qua là có người không phải là hâm mộ, mà mỗi ngày đều sống trong ân hận.
Người này không ai khác, chính là Trần Xảo Xảo.
Chồng hiện tại của Trần Xảo Xảo đã lớn tuổi, hơn nữa vừa không có văn hóa lại còn không có học thức, cho nên người bên cạnh thì từ từ phát triển, còn bọn họ so với trước đây càng thụt lùi.
Hơn nữa con trai không nghe lời, con trai của vợ trước của chồng đối với hai mẹ con bà ta lại tràn ngập ác ý, thật là những ngày tồi tệ.
Bà ta hối hận đến thối cả ruột, nhưng mọi thứ đã qua không thể nào quay lại được nữa.
..........
Lúc này Hoắc Trì cùng với Đại Kiều hai người trở về tứ hợp viện.
Bởi vì Kiều Tú Chi và Tiết Xuyên hai người họ thường xuyên đi du lịch, cho nên tứ hợp viện ngoại trừ Thí Thí và Cô Cô thì không còn ai nữa.
Vừa đến tứ hợp viện, Hoắc Trì đã bế bổng Đại Kiều theo kiểu công chúa lên, còn đề nghị hai người họ tắm uyên ương.
Đại Kiều đỏ mặt đánh cho anh một cái.
Tuy rằng hai người đã làm những chuyện thân mật, nhưng cô phải cùng anh tắm, cô vẫn không làm được.
Hoắc Trì biết cô ngại, cũng chỉ là thuận miệng đùa cô.
Hai người ở bên nhau lâu như vậy, anh chưa bao giờ bắt ép cô làm chuyện gì.
Tắm uyên ương là không có khả năng, chẳng qua phúc lợi vẫn có thể đòi lại thêm một chút.
Đi vào phòng tắm không đến mười phút, Hoắc Trì ở bên trong đã hô lên: “Niệm Niệm, anh quên lấy quần áo, em lấy giúp anh đi.”
Đại Kiều nghe anh nói vậy cũng không suy nghĩ nhiều, cầm quần áo của anh đi vào.
Mà sau khi cửa phòng tắm mở ra, mặt của cô lập tức đỏ lên.
Vậy mà anh lại đứng ở cửa phòng tắm, trên người lại còn không có cái gì che, cơ thể cường tráng cao lớn bị nhìn không sót cái gì.
Những năm gần đây, Hoắc Trì có thói quen tập thể dụng thể hình, cho nên dáng người anh rất đẹp, cơ bắp trên người rất rắn chắc, nhưng lại không bị to quá, vừa đúng lúc khiến cho người ta có suy nghĩ kỳ quái.
Đại Kiều điều chỉnh khuôn mặt đã đỏ bừng của mình, cầm quần áo đưa cho anh, tức giận nói: “Đồ xấu xa.”
Chắc chắn người này có tình!
Thật là gian xảo!
Hoắc Trì cầm quần áo, nhẹ giọng cười: “Niệm Niệm, sao em vẫn còn thẹn thùng thế?”
Hai người đã rất nhiều lần làm chuyện thân mật, cô hẳn nên quen từ lâu, nhưng cô vẫn giống như một cô gái nhỏ vậy.
Đại Kiều mắng anh một câu, ôm mặt xoay người bỏ chạy.
Chỉ là chưa chạy được hai bước, cô bị trượt chân lảo đảo một cái, phát ra tiếng hét chói tai.
Hoặc Trì nghe thấy giọng cô, bỏ quần áo xuống, một tay ôm lấy cô, căng thẳng nói: “Ngã có làm sao không?”
Đại Kiều chớp chớp đôi mắt to đầy nước, nhìn qua càng đáng yêu: “Cả người đều đâu, anh Hoắc Trì, hôm nay...chúng ta có thể không làm được không?”
“Cả người đều đau?” Anh nhướn mi.
Đại Kiều nhanh chóng gật đầu như gà mổ thóc nói: “Đúng vậy, cả người đều đau.”
Hoắc Trì ôm cô đến trên giường, sau đó không nói hai lời vươn tay cởi quần áo của cô.
Đại Kiều sợ hãi, túm lấy quần áo của mình không cho anh cởi ra: “Anh đúng là đồ cầm thú, em đã nói em đau, anh lại còn muốn làm chuyện này!”
“Cầm thú?” Ánh đèn trên trần nhà chiếu lên khuôn mặt anh, hàng lông mi dài và rậm tạo thành một hàng bóng hình một cây quạt bên dưới mí mắt.
Ánh mắt Đại Kiều như ngập một tầng hơi nước, trợn mắt nhìn anh đang không nói lười nào, rất có thể anh đang nghĩ đến lúc này mà em vẫn còn mặt mũi để nói dối.
Sắc mặt Hoắc Trì vẫn không thay đổi: “Không phải em nói cả người đều đau sao? Anh đây là nghĩ muốn kiểm tra toàn diện cho em, đầu óc em nghĩ đi đâu vậy?”
Tên cầm thú này lại đang gài bẫy mình?
Đại Kiều vẫn không buông tay ra khỏi quần áo như cũ: “Không cần kiểm tra, tự nhiên em lại không đau nữa.”
Hoắc Trì vuốt ve vòng eo mảnh khảnh của cô: “Anh cảm thấy vẫn nên kiểm tra một chút thì hơn, nói không chừng một lát nữa lại đau lại.”
Quả thật khi cô ngã xuống, anh rất lo lắng, quần áo còn chưa kịp mặc đã chạy đến, nhưng sau khi cô mở miệng nói, anh biết cô không bị thương.
Cái gọi là cả người đều đau, chẳng qua là muốn chơi xấu thôi.
Đại Kiều: Mếu máo.
Cuối cùng cô vẫn không thể giữ được quần áo trên người.
Trong phòng dần dần vang lên tiếng khiến cho người ta đỏ mặt.
......
Tới tối ngày hôm sau, Đái Thục Phương mang theo canh đã đun ba bốn tiếng đồng hồ, tự mình đến phòng làm việc.
Đại Kiều nhìn thấy mẹ chồng mang canh đến cho mình, trong lòng vừa ấm áp vừa áy náy: “Mẹ, thời tiết nóng như vậy, về sau mẹ không cần phải đích thân đến đây nữa, buổi tối con về sẽ uống mà.”
Cặp mắt Đái Thục Phương nhìn qua cơ thể cô, vẻ mặt cười đầy ý tứ: “Không sao đâu, không sao đâu. Dù sao mẹ cũng nhàn rỗi, hơn nữa trong nhà có xe, đi đến đây không có chút phiền phức nào đâu.”
Đại Kiều bị bà nhìn mà da đầu run lên, đành phải cúi đầu xuống uống canh.
Đái Thục Phương thử hỏi: “Các con... tối qua hai con không về nhà, là ở lại tứ hợp viện sao?”
Đại Kiều nhớ lại chuyện tối qua, hai gò má đỏ lên, không dám đối diện với bà: “Vâng, hôm qua là việc đến đêm muộn, con sợ quấy rầy người trong nhà...”
Lý do này vô cùng liên quan đến nhau, nói một nửa cô đã không thể nói nổi nữa.
Nụ cười trên mặt Đái Thục Phương càng lúc càng tươi, vô cùng ra dáng người am hiểu nói: “Con không cần phải nói, mẹ đều hiểu được.”
“...”
Trước ánh mắt “người từng trải” của mẹ chồng, mặt Đại Kiều càng đỏ, giống như tôm luộc.
......
Trong tiệm cơm nhỏ.
Thẩm Thiên Hữu vừa gắp thịt gà cho Kiều Đông Anh vừa nói: “Chị họ, chị có biết hôm nay là ngày gì không?”
Kiều Đông Anh suy nghĩ một chút, lắc đầu: “Ngày gì?”
Đôi mắt Thẩm Thiên Hữu mở to nhìn cô ấy, nói từng chữ một: “Hôm nay là ngày chị cho em danh phận.”
Trên đầu giống như có tiếng sấm nổ ầm ầm, Kiều Đông Anh giật mình nhìn thẳng vào cậu, một lúc lâu sau mới lắp bắp nói: “Thiên Hữu, chúng ta...”
Thẩm Thiên Hữu không để cô ấy có cơ hội nói tiếp, từ trong balo lấy ra một cuốn sổ tiết kiệm đặt trước mặt cô ấy: “Đây là tiền lương em làm một năm, tuy rằng không thể mua nhà mua xe ở Thủ Đô cho chị được, nhưng đây đều là toàn bộ số tiền của em, chị họ, em đem tất cả tiền của em đưa tới trước mặt chị, em chỉ xin một cái danh phận thôi.”
Hai ba năm nay, tuy rằng bọn họ nam chưa cưới nữ chưa gả, lại thường xuyên gặp mặt, nhưng Kiều Đông Anh chưa bao giờ chính thức công nhận danh phận của cậu.
Thứ nhất là bởi vì Thẩm Thiên Hữu còn đang đi học, Kiều Đông Anh lại cảm thấy cái thích này của cậu sẽ không kéo dài lâu, nói không chừng đợi cậu lớn tuổi hơn chút nữa sẽ không còn thích mình.
Thứ hai là sợ người khác nói cô ấy trâu già gặm cỏ non, hơn nữa lại ăn cỏ gần hang, cho nên cô ấy vẫn chưa muốn xác nhận mối quan hệ giữa hai người.
Cũng không ngờ Thẩm Thiên Hữu này không chỉ thích lâu dài, mà còn rất nghiêm túc nữa!
Thẩm Thiên Hữu nhảy một lớp, dùng thời gian bốn năm học chia thành ba năm, chuyện này cũng đủ chứng minh cậu rất ưu tú, cho nên trong ba năm này, không ít các cô gái đem lòng yêu mến cậu, cũng dũng cảm chủ động theo đuổi cậu.
Nhưng Thẩm Thiên Hữu cũng không hề lay chuyển.
“Thiên Hữu, em cảm thấy... cha mẹ em họ sẽ đồng ý cho em cưới một bà cô già sao?”
Nếu nói từ đầu Kiều Đông Anh coi cậu là em trai mà đối đãi, thì mấy năm qua, cô ấy cũng không còn biện pháp nào mà tiếp tục lừa mình dối người được nữa.
Thẩm Thiên Hữu thích cô nhiệt tình như vậy, giống như cục than nóng giữa đại dương, dần dần khiến trái tim cô tan chảy ra.
Nhưng dù sao cô ấy cũng lớn hơn cậu năm tuổi, hơn nữa cậu còn ưu tú hơn cô ấy rất nhiều, cô ấy thật sự không có dũng khí để đối mặt với ánh mắt của họ hàng và bạn bè thân thiết, càng không có cách nào đối mặt với cha mẹ cậu.
Thẩm Thiên Hữu nói: “Chị họ, mặc kệ phía trước còn bao nhiêu khó khăn thử thách, em cũng sẽ cùng chị kiên trì vượt qua, nhưng với điều kiện tiên quyết là chị phải thừa nhận tình cảm của mình dành cho em, nếu chị không thích em, thì tất cả kiên trì của em đều thành trò cười! Cho nên chị họ, chị thích em không?”
Ở dưới ánh mắt nóng bỏng của cậu, hai má Kiều Đông Anh như bốc cháy: “Em, không phải đã sớm biết rồi sao?”
Bình thường Thẩm Thiên Hữu cái gì cũng nhường cô, nhưng hôm nay cậu lại vô cùng kiên trì cùng cố chấp: “Em không biết, trừ khi chính miệng chị họ nói cho em biết!”
Mặt Kiều Đông Anh đỏ nói không ra tiếng, mấy lời này đúng là làm khó cô ấy.
Bộ dạng này của cô, không chỉ khiến cho Thẩm Thiên Hữu khẩn trương, ngay cả bà chủ cùng khách hàng bên cạnh xem kịch cũng sốt ruột.
“Em gái à, em mau nói đi, đúng là muốn giết tôi mà.”
“Đúng thật là, chàng trai tốt như vậy cô còn làm gì mà không đồng ý cậu ấy?”
Bà chủ gật đầu: “Em gái, chiều cao không phải khoảng cách, tuổi tác không phải vấn đề, một người đàn ông có quan tâm đến cô hay không, đây mới là chuyện quan trọng nhất! Chồng tôi cũng ít hơn so với tôi vài tuổi, nhưng tình cảm chúng tôi rất tốt! Có người nói trâu già gặm cỏ non, tôi nhổ vào, đó là bản lĩnh của bà đây, có nếu bản lĩnh bọn họ cũng thử tìm cỏ mềm thử xem.”
Mọi người nghe thấy lời gieo vần của bà chủ đều cười ầm lên.
Kiều Đông Anh xấu hổ đến mức không thể tìm cái lỗ mà chui xuống, cuối cùng dưới tiếng cười của mọi người, cô ấy gật đầu: “Thích...”
Tuy giọng nói cô rất nhỏ, nhưng Thẩm Thiên Hữu luôn nhìn chằm chằm mặt cô ấy vẫn nghe thấy được.
Cậu vui mừng đến mức hai má đỏ bừng, nhảy dựng lên bước tới ôm chầm lấy cô ấy: “Chị họ, thật tốt quá, rốt cuộc em cũng đợi được những lời này.” Vừa hay cậu cũng không có từ bỏ.
Khách hàng trong quán cùng đứng lên hoan hô: “Trẻ tuổi thích thật.”
Kiều Đông Anh lúng túng không chịu được, vừa xấu hổ vừa ngọt ngào, giống như được ăn một miếng táo ngọt.
Lúc này hai người dựa trên thân phận người yêu công khai qua lại.
Thật ra phần lớn nhà họ Kiều đã nhìn ra đầu mối, chỉ là Kiều Đông Anh không nói, mọi người cũng vờ như không biết.
Cho nên lúc Kiều Đông Anh dẫn theo Thẩm Thiên Hữu về, nói cậu chính là người yêu mình, mọi người cũng không ngạc nhiên, ngoại trừ hai vợ chồng vạn Xuân Cúc và Kiều Chấn Quốc.
Vạn Xuân Cúc như gà mái gà hét lên: “Cái gì? Hai đứa làm sao lại đến được với nhau? Đông Anh à, đầu óc con vất đi đâu rồi hả, nó so với con ít hơn năm tuổi đấy!”
Kiều Đông Anh khẽ mở miệng nói: “Con biết cậu ấy ít hơn con năm tuổi, nhưng ai quy định con gái nhất định phải gả cho đàn ông lớn hơn tuổi mình chứ?”
Mấy năm qua, mẹ cô ấy vẫn kiên trì không ngừng giới thiệu đối tượng xem mắt cho cô ấy, có vài người thậm chí còn đã ly hôn!
Thật là ghê tởm!
Vạn Xuân Cúc bị nghẹn một chút: “Mọi người đều không phải như vậy sao? Con xem người bên cạnh con, có mấy người là gả cho đàn ông ít tuổi hơn?”
Kiều Đông Anh: “Bà nội lớn tuổi hơn ông nội.”
Vạn Xuân Cúc lại bị nghẹn lại: “....”
Bà ta vốn muốn nói phụ nữ lớn tuổi hơn so với đàn ông là vớ vẩn, nhưng bà ta sợ một lát mà những lời này đến tai mẹ chồng, sao còn dám nói chứ!
Hơn nữa, Kiều Đông Anh cái gì cũng không nghe lời của bà ta, bằng không cũng không phải đến tuổi này vẫn còn chưa kết hôn!
Bà ta tức giận đến điên người, cuối cùng cũng không làm gì được.
Chờ sau khi thông báo cho mọi người ở nhà họ Kiều xong, Thẩm Thiên Hữu lập tức đưa Kiều Đông Anh quay về trấn Vân Lai.
Mà ngay hôm sau sau khi Kiều Đông Anh đi, Đại Kiều phát hiện mình mang thai.