Sáng sớm hôm nay, phòng lớn nhà họ Kiều đốt một dây pháo trước cửa tiệm cơm còn treo một tấm biển trước cửa tiệm cơm viết: Khách hàng đến tiệm cơm hôm nay sẽ được nhận ưu đãi giảm giá mười phần trăm.
Tại sao ư?
Tất nhiên tại vì là bà chủ có thai!
An Bình kết hôn cùng Đái Hiểu Tuyết đã ba năm, mà bụng Đái Hiểu Tuyết vẫn không có chút động tĩnh gì, nhưng ngày hôm qua, Đái Hiểu Tuyết đi bệnh viện kiểm tra, bác sĩ nói cô ấy đã mang thai được hai tháng rồi!
Vạn Xuân Cúc vui đến mức ngồi bệt trên mặt đất mà khóc rống lên!
Từ khi biết con trai mình “không được”, bà ta đã tất tả đi tìm đủ các loại phương thuốc gia truyền, nhưng không có một chút tác dụng nào!
Ban đầu thì là đau buồn, cuối cùng là tuyệt vọng, bà ta đã cố chấp nhận sự thật rằng Đại phòng sẽ phải tuyệt hậu, không ngờ lại có sự thay đổi!
Đái Hiểu Tuyết tự nhiên lại mang thai, cuối cùng bà ta cũng được lên chức bà nội!
“Hiểu Tuyết, sao mới sáng sớm mà con đã đến đây vậy? Sao không ngủ thêm chút nữa đi?
Pháo đốt hết, Vạn Xuân Cúc nhìn thấy con dâu đi đến, lập tức ân cần hỏi han.
Quả thật từ sau khi biết con trai không được, bà ta đối với người con dâu Đái Hiểu Tuyết này cũng rất khách sáo, chẳng qua bây giờ con dâu mang thai, quả thật bà ta hận không thể mang cô ấy trở thành Từ Hy thái hậu mà hầu hạ!
Đái Hiểu Tuyết kết hôn ba năm, tính cách vẫn rất vô tư, miệng cười nói: “Mẹ, con ngủ đủ rồi, ở nhà chán quá, con tới tiệm cơm xem có cái gì cần con giúp đỡ không.”
“Trong tiệm cơm đủ người, làm sao có thể để một phụ nữ mang thai làm việc chứ? Hiểu Tuyết à, không phải mẹ nói con đâu, bây giờ con không giống trước đây, con dù sao cũng phải cẩn thận một chút.”
Vạn Xuân Cúc vội vàng đỡ cô ấy ngồi xuống ghế, còn cố ý đặt một cái gối mềm chèn phía sau, bộ dạng cẩn thận giống như đang đỡ một cái bình cổ quý giá.
Đừng nói đến chuyện bây giờ đang thực hiện kế hoạch hóa gia đình, một cặp vợ chồng chỉ có thể sinh một con, cho dù không có kế hoạch hóa gia đình, đứa bé trong bụng Đái Hiểu Tuyết, cũng có thể là đứa con duy nhất của bọn họ.
Cho nên cái thai của Đái Hiểu Tuyết cho dù thế nào cũng không được gặp chuyện không may!
Từ lúc Đái Hiểu Tuyết mang thai cho đến nay, ngoại trừ có hơi buồn nôn, còn lại thì không có phản ứng gì, cho nên cô ấy không hiểu vì sao mẹ chồng cái gì cũng không cho cô ấy làm.
Vạn Xuân Cúc thấy cô ấy không ngồi yên, nhanh chóng mở miệng nói: “Hiểu Tuyết à, lần trước không phải con nói muốn ăn bánh gạo nếp đường đỏ sao? Để mẹ làm cho con ăn nhé?”
Đái Hiểu Tuyết ăn sáng xong mới đến, lúc này lại nghe thấy bánh gạo nếp đường đỏ đột nhiên cũng cảm thấy đói bụng: “Cảm ơn mẹ, mẹ có cần con giúp đỡ một tay không?”
Vạn Xuân Cúc nhanh chóng can ngăn: “Không cần không cần, việc này một mình mẹ làm được rồi, con cứ ngồi ở đây, không cần làm gì cả, biết không?”
Đái Hiểu Tuyết thấy thế, đành phải ngoan ngoãn gật đầu, vuốt vuốt bụng mình tỏ ý mình sẽ không làm gì.
Lúc này Vạn Xuân Cúc mới hài lòng, cười đi vào bếp làm món điểm tâm ngọt cho con dâu.
Khách hàng đến tiệm cơm ăn sáng thấy một màn như vậy, đều cảm thấy số của Đái Hiểu Tuyết thật sự rất tốt, lại có thể có được người mẹ chồng tốt như vậy.
Quả thật mọi người đều không biết, thời điểm Đái Hiểu Tuyết vừa mới về ở, Vạn Xuân Cúc còn nhìn cô ấy mắt không phải mắt, mũi không phải mũi, tóm lại là soi mói, bới móc, không vừa mắt.
Cho dù Đái Hiểu Tuyết có vô tư đến đâu cũng không ít lần bị ức hiếp đến phát khóc, nếu không phải An Bình đứng ra bảo vệ cô ấy, chỉ sợ nhà họ Đái đã bắt hai người họ ly hôn rồi.
Bước ngoặt của mọi chuyện bắt đầu từ sự hiểu lầm đấy, mới đầu hai người ngại giải thích với bố mẹ, về sau phát hiện ra hiểu lầm, Vạn Xuân Cúc tất nhiên không hề ức hiếp Đái Hiểu Tuyết nữa, cho nên bọn họ lựa chọn không giải thích.
Bởi vì Đái Hiểu Tuyết chưa muốn sinh con sớm như vậy, cho nên ba năm nay bọn họ đều sử dụng biện pháp tránh thai, bởi vậy cho nên hiểu lầm càng ngày càng sâu.
Nhưng cũng chỉ có hiểu lầm như vậy, Vạn Xuân Cúc mới có thể đối tốt với Đái Hiểu Tuyết như vậy, thậm chí còn có thể nói là lấy lòng cô ấy.
Cục diện này, tất cả mọi người đều không đoán được.
Nhất là mẹ của Đái Hiểu Tuyết, thời điểm con gái vừa mới được gả đi, bà lo lắng rất lâu, không ai biết đằng sau đã xảy ra chuyện như vậy!
Nhưng có sai cũng chẳng sao, nhờ vậy cho nên quan hệ mẹ chồng nàng dâu của Đại phòng hài hòa đi rất nhiều.
……………..
Hai năm nay, kinh tế đất nước càng ngày càng tốt, người dân cũng càng càng biết bỏ tiền ra chi tiêu.
Trên con phố thương mại mới phát triển ở thủ đô, có một cửa hiệu tên là “Tâm Kiều” làm ăn rất tốt.
Mặt tiền cửa hàng lớn hơn so với các cửa hàng khác, tổng cộng chia làm hai khu, bên trái là bán quần áo may sẵn, mà bên phải cửa hàng là xưởng may quần áo đặt may.
Bên trái mặc dù bán quần áo may sẵn, nhưng thiết kế lại hợp mốt, được rất nhiều các cô gái trẻ yêu thích, mà xưởng may bên phải tất nhiên là thuộc loại hàng đặt may cao cấp, bình thường phải là người có tiền mới có thể mua được.
Một chiếc siêu xe chạy đến rồi dừng trước cửa hàng “Tâm Kiều”, một người phụ nữ có đôi chân dài, mái tóc đen, da trắng từ bên trong bước ra, người phụ nữ mặc bộ sườn xám màu xanh ngọc, khiến cho khuôn mặt cô ấy càng trở nên hoàn mỹ.
Cô vừa bước ra khỏi xe ô tô, ánh mắt mọi người đi đường lập tức dán lên người cô.
“Nhìn xem cô ấy đẹp thật, là diễn viên sao? Nhưng mà tôi không nhớ được đã thấy cô ấy trên TV bao giờ chưa?”
“Không phải, không phải là diễn viên, cô ấy là bà chủ của “Tâm Kiều”, nghe nói quần áo bên trong “Tâm Kiều” đều do cô ấy tự tay thiết kế.”
“Trời ơi, cô không nói tôi còn không biết bà chủ “Tâm Kiều” lại trẻ như vậy đấy, nhưng bộ dáng lại xinh đẹp như vậy! Ngôi sao, diễn viên cũng chưa chắc đã đẹp bằng cô ấy!”
“Còn phải nói!”
Đại Kiều nghe thấy mọi người bàn luận, khóe miệng nhếch lên nụ cười nhạt, bước đôi chân dài vào cửa hàng bên trái “Tâm Kiều”.
Tốt nghiệp xong, cô không có kết hôn ngay với Hoắc Trì, mà lựa chọn phấn đấu vì sự nghiệp của mình.
Cô thực sự yêu Hoắc Trì, nhưng cô học nhiều như vậy, cũng không phải chỉ để phụ thuộc vào một người đàn ông, bà nội cô từ nhỏ đã dạy cô, dựa vào bản thân mình mới là điều đáng tin nhất.
Cho nên sau khi tốt nghiệp, cô bắt đầu gây dựng thương hiệu quần áo của mình, “Tâm Kiều” là một tay cô dựng lên.
Cô cảm thấy rất may mắn, quần áo ngay khi ra mắt lập tức nhận được sự yêu thích của người tiêu dùng.
Sau này càng lúc càng phát triển, bây giờ “Tâm Kiều” đã trở thành một thương hiệu trung bình, thị trường cả nước đều có quần áo do cô thiết kế.
Tuy rằng cô theo đuổi sự nghiệp của riêng mình, nhưng cô cũng không phải là người phụ nữ mạnh mẽ, cũng không bình tĩnh để giải quyết công việc.
Cho nên cô lựa chọn hợp tác với Thái Như Nam, cùng với chồng chưa cưới của cô ấy là Đương Hãn Hải.
Ban đầu nhà Đường Hãn Hải anh ta làm nhà xưởng sản xuất quần áo, cô thiết kế quần áo, bọn họ hỗ trợ nhau sản xuất, sau đó mở rộng thị trường phát triển.
Bởi vì trước khi hợp tác đã ký kết hợp đồng, bọn họ chỉ là quan hệ hợp tác cùng phát triển, chứ không phải liên doanh thành lập công ty, hơn nữa cũng đã hiểu rõ tính cách của đối phương, cho nên hai năm nay mọi người hợp tác rất vui vẻ.
Đại Kiều đi vào bên trong cửa hàng.
Vừa đúng lúc bên trong cửa hàng gặp phải một vị khách khó chiều, thử rất nhiều quần áo cũng không thấy hài lòng.
“Không phải nói thiết kế ở “Tâm Kiều” là đẹp nhất, độc đáo nhất sao? Tôi thấy chẳng qua là lừa người thôi đúng không?” Nữ khách hàng nhướn cặp lông mày mỏng lên xỉa xói nói.
Nhân viên bán hàng là Tiểu Mai là một cô gái trẻ năm nay mới mười bảy tuổi, bị nữ khách hàng nói thì mặt đỏ bừng, cũng không dám bỏ đi, sợ làm mất lòng khách hàng.
Cô ấy dịu dàng nói: “Thưa quý khách, quần áo trong tiệm chúng tôi còn rất nhiều, nếu không thì quý khách thử mặt hàng khác thử xem sao?”
Nữ khách hàng càng lúc càng mất kiên nhẫn: “Không thử không thử, thời tiết nóng như vậy, thay tới thay lui, cô nghĩ tôi không nóng sao?”
Đúng lúc này, Đại Kiều đi đến, sau đó thấy một chiếc áo đỏ cùng với một chiếc quần đen trên giá treo, đưa tới cười nói: “Quý khách thử bộ này xem sao.”
Giọng nói của cô nhẹ nhàng, lúc nói chuyện khóe miệng nâng lên mang theo ý cười, lúm đồng tiền nhàn nhạt, nhưng cả người khí chất, cùng với nhan sắc xinh đẹp bức người lại khiến cho người ta không dám khinh thường cô.
Nữ khách hàng vừa rồi còn rất kiêu ngạo đối với nhân viên bán hàng, nhưng ở trước mặt Đại Kiều, khí thế lập tức giảm xuống: “Tôi trước giờ chưa bao giờ mặc quần áo màu đỏ, chắc chắn tôi mặc sẽ không đẹp.”
Đại Kiều cười nói: “Quý khách cứ thử xem, nếu không hợp, đến lúc đó tuỳ quý khách lựa chọn một món đồ trong cửa tiệm, tôi đây sẽ miễn phí cho quý khách.”
Nữ khách hàng nhìn bộ dáng cô giống bà chủ, hỏi thử: “Cô...là bà chủ ở đây?”
Đại Kiều gật đầu.
Nữ khách hàng lộ ra vẻ ngạc nhiên, lúc trước bà ta từng nghe qua bà chủ “Tâm Kiều” vừa trẻ tuổi lại xinh đẹp, còn tưởng là lời đồn, không ngờ cô còn đẹp hơn so với lời đồn.
Ánh mắt bà ta chuyển đến quần áo trong tay, đột nhiên có chút cảm động.
Đại Kiều chú ý tới vẻ mặt của bà ta, cầm quần áo giao cho Tiểu Mai, để cho cô ấy dẫn theo khách hàng vào thay.
Nữ khách hàng do dự mà đi vào, chờ đến khi mặc xong đứng trước gương, mặt lập tức đỏ bừng vì phấn khích: “Từ khi kết hôn tôi đều không mặc màu đỏ, tôi cảm thấy bản thân rất béo, mặc đồ màu đỏ chắc chắn lại càng béo, không nghĩ tới lại không phải như vậy.”
Với lại có vẻ sắc mặt bà ta rất tốt, quan trọng nhất là nhìn qua giống như gầy đi!
Đại Kiều mỉm cười: “Quần áo màu đỏ sẽ không khiến cho người mặc trông to ra, màu đỏ đoan trang và trang nhã, đúng lúc lại phù hợp với khí chất của quý khách!”
Nữ khách hàng nghe thấy vậy, nụ cười trên mặt càng tươi hơn.
Cô nói như vậy, chẳng phải là nói khí chất của bà ta đoan trang và trang nhã sao?
“Bà chủ Kiều, ánh mắt của cô tốt quá, có thể mời cô chọn giúp tôi vài bộ đồ nữa được không? Bây giờ một bộ không đủ mặc, tôi nghĩ mua thêm mấy bộ nữa thay nhau mặc.”
Đại Kiều hiển nhiên là đồng ý, đi một vòng quanh giá áo, giúp khách hàng chọn ra ba bộ.
Nữ khách hàng sau khi thử xong thì cực kỳ hài lòng, rất hào phóng trả tiền, còn nói trở về phải giới thiệu cho nhóm bạn tốt của bà ta, đẻ cho mấy bà ấy về sau cũng đến đây mua quần áo.
Chờ nữ khách hàng đi rồi, Tiểu Mai cụp mắt nói: “Chị Đại Kiều, em thật vô dụng.”
Cô ấy bởi vì nhà nghèo cho nên đã đi làm thuê từ sớm, hai tháng trước vừa đến đây làm nhân viên bán hàng.
Chỉ có điều cô ấy ở trên núi xuống, đối với nhiều thứ nơi đây vẫn còn cảm thấy rất mới mẻ chưa từng tiếp xúc qua, ánh mắt cũng không được tốt, tuy rằng cô ấy đã chăm chỉ học tập, nhưng lại không thể nào làm vừa lòng khách hàng giống bà chủ, điều này làm cho cô ấy cảm thấy rất chán nản.
Đại Kiều vỗ vai cô ấy nói: “Ánh mắt có thể bồi dưỡng thêm, em còn trẻ, cứ từ từ.”
Tiểu Mai thấy bà chủ không mắng mình, ngược lại lại còn động viên mình, đôi mắt đỏ lên nói: “Cảm ơn chị Đại Kiều, em sẽ cố gắng học tập, nhất định sẽ không làm chị phải thất vọng.”
Lúc trước từ trên núi đi ra ngoài thành phố, đầu tiên cô ấy không có trình độ, hai là cả người đều mang dáng vẻ quê mùa, rất nhiều người không đồng ý thuê cô ấy, chỉ có chị Đại Kiều thu nhận cô ấy, cho cô ấy một nơi làm việc, cho cô ấy một chỗ ăn ở!
Hơn nữa cô còn sẵn sàng dạy cô ấy thiết kế, cô ấy thật sự rất biết ơn cô!
Đại Kiều cười cười, sau đó đi qua một cách cửa nhỏ đi đến phòng làm việc bên cạnh.
Phòng làm việc được thiết kế rất trang nhã và mang phong cách cổ xưa, tạo cảm giác bình yên cho mọi người khi vừa mới tiến vào.
Phòng làm việc này không có công nhân, ngoại trừ dì lao công vào để quét dọn, Đại Kiều thường xuyên đến một mình để thiết kế, hoặc tiếp đón khách hàng đến đặt may trang phục.
Lúc này vẫn còn sớm, chưa có khách hàng đến đây, cô đi đến vị trí ngồi của mình, sau đó mở sổ thiết kế, vẽ phác thảo lên đó.
Trong thời gian này có hai khách hàng, đặt may hai bộ sườn xám, yêu cầu thêu lên bộ sườn xám đó.
Mặc dù tay nghề thêu thùa của Đại Kiều cũng đã tiến bộ sau vài năm, nhưng một số việc khó vẫn phải nhờ ông nội cô chỉ bảo, đương nhiên, cô sẽ không thể để ông nội giúp cô làm việc.
Thực ra nếu ông nội cô đồng ý xuống núi mở phòng làm việc, chắc chắn cô sẽ không thể nào địch nổi ông, chỉ là ông nội cô không có quá nhiều hứng thú với việc kiếm tiền, ngược lại lại còn toàn tâm toàn ý đi du lịch với bà nội cô.
Gần đây cả hai lại đi du lịch, hôm trước gọi điện thoại về, nói rằng bọn họ muốn đi một chuyến đến Tân Cương rồi mới về.
Cô thật sự rất hâm mộ tình cảm của ông bà nội cô, nhiều năm trôi qua, mà vẫn còn mặn nồng như vậy.
ở trong trí nhớ của cô, cho tới bây giờ cô chưa từng thấy ông bà nội cô cãi nhau dù chỉ một lần.
Thật tốt, hy vọng cô và Hoắc Trì cũng có thể như vậy cả đời!
Lúc này, ở trên tàu hỏa đi Tân Cương.
Tiết Xuyên nắm tay vợ mình, cười nói: “Phong cảnh trong nước đẹp như vậy, việc gì phải đi ra nước ngoài?”
Bây giờ trong nước có rất nhiều người muốn ra nước ngoài, giống như trăng nước ngoài tròn hơn trăng trong nước vậy.
Kiều Tú Chi cười nói: “Người trẻ đi ra nước ngoài cũng là chuyện tốt, tân hôn của Đại Kiều với Hoắc Trì không phải cũng ra nước ngoài hưởng tuần trăng mật sao?”
Tiết Xuyên nheo đôi mắt đầy nếp nhăn nhìn bà: “Mỗi ngày anh ở cùng với em, đều là hưởng tuần trăng mật.”
Kiều Tú Chi nhìn chồng mình mỉm cười, bà cũng vậy.
Đại Kiều và Hoắc Trì đã kết hôn hai tháng trước, sẽ đi ra nước ngoài hưởng tuần trăng mật.
Người nước ngoài cởi mở hơn, họ có thể nắm tay và hôn môi ngoài đường, đi ra nước ngoài rồi, tay của anh sẽ không rời khỏi cơ thể cô, không phải nắm tay cô thì cũng là ôm eo cô, thậm chí còn họ người nước ngoài mà hôn cô trên đường.
Nhớ lại những trải nghiệm đó, mặt cô lại càng đỏ hơn, giống như quả anh đào mới chín mọng nước.
Cô ôm hai má đỏ ửng, hàm răng nhẹ cắn đôi môi hồng hồng mọng nước, ánh mắt đột nhiên chuyển đến điện thoại di động nằm bên cạnh, trong lòng chợt có ý xấu.
Cô cầm điện thoại di động lên, nhấn dãy số điện thoại đã thuộc lòng.
Điện thoại vang lên hai tiếng lập tức được kết nối.
Cô bóp mũi, đè giọng xuống nói: “Alo, cho hỏi có phải là ông chủ Hoắc không?”
Đầu bên kia im lặng một chút mới lạnh lùng nói: “Là tôi.”
Cô xoay người khinh bỉ, cảm thấy người này thật nhàm chán, cũng không hỏi tiếp cô là ai!
Anh không hỏi, cô đành phải tiếp tục chủ động nói tiếp: “Ông chủ Hoắc, là tôi, Ly Ly, lần trước đã gặp qua anh ở Thâm Quyến, anh còn nhớ người ta không?”
“Tôi không nhớ.” Đầu dây bên kia vẫn lạnh lùng như cũ.
“Người ta đặt anh ở trong lòng, anh lại không nhớ người ta, người ta đau lòng lắm đó, anh phải bồi thường cho người ta!”
Nói đến đây, Đại Kiều suýt chút nữa buồn nôn.
Bên kia rất nhanh đã đáp lại: “Vậy... cô nghĩ muốn tôi bồi thường cô như thế nào?”
Đại Kiều nghe vậy, trong lòng có chút không thoải mái, nhưng vẫn tiếp tục diễn: “Người ta cái gì cũng không cần, chỉ thèm muốn cơ thể của ông chủ Hoắc, nếu ông chủ Hoắc đồng ý ngủ với người ta một đêm, người ta sẽ không đau lòng nữa.”
Đầu dây bên kia dừng một chút, sau đó nói: “Được.”
Được?
Cô vừa nghe được cái gì, anh lại còn nói là được?
Vừa rồi cô cùng lắm chỉ muốn trêu anh một chút, không ngờ lại ra kết quả này!
Tất cả mọi người đều nói cô có phương pháp quản chồng, Hoắc Trì là ông chủ trẻ tuổi đầy triển vọng trong nước có tình cảm sâu đậm với cô, nói gì nghe nấy, nhưng cô thấy thật ra đều không phải như vậy.
Tình cảm bọn họ tốt, là bởi vì từ nhỏ đã cùng nhau lớn lên, là bởi vì bọn họ đã nhận ra đối phương là người không thể thiếu trong cuộc đời, bọn họ không ai rời bỏ ai.
Nhưng khoảnh khắc này, cô đối với tình cảnh của hai người sinh ra nghi ngờ.
Đúng lúc này, đầu bên kia điện thoại lại truyền đến giọng nói trầm thấp của Hoắc Trì: “Kiều Niệm Niệm, ngủ một đêm là do chính em yêu cầu, đêm nay... em nghĩ cũng đừng nghĩ anh sẽ buông tha cho em.”
Cái quỷ gì vậy?
Điện thoại di động sẽ không hiện lên số điện thoại, làm sao anh lại có thể nhận ra giọng nói của cô chứ?
Có có, không phải vừa rồi anh còn coi cô là người phụ nữ khác sao?
Chẳng lẽ... từ đầu tới cuối, cô mới là người bị lừa?
Nhưng cô còn chưa kịp thắc mắc, đầu dây bên kia điện thoại đã vang lên tiếng “tút tút.”
Bị cúp máy!
Đại Kiều cầm điện thoại di động, vẻ mặt khóc không ra nước mắt.
Bây giờ cô trốn còn kịp không?
Thể lực anh quá tốt, nhu cầu phương diện kia lại quá cao, mỗi lần hai người thân mật, đến cuối cùng đều là cô cầu xin anh buông tha, nhưng nếu thực sự đêm nay anh không buông tha cho mình...
Ngày mai, cô còn có thể xuống giường được không?