Đoàn Sủng Cẩm Lý Ở Thập Niên 70 (Bản Dịch Full)

Chương 718 - Chương 718. Anh Yêu Em 10

Chương 718. Anh yêu em 10 Chương 718. Anh yêu em 10

Trong lòng cô mơ hồ cảm thấy là anh sẽ cầu hôn cô, nhưng khi thấy anh quỳ một chân xuống trước mặt cô, cô vẫn không nhịn được mà mắt đỏ ửng lên.

Cô quay đầu nhìn sang người nhà mình.

Hai người Kiều Tú Chi và Tiết Xuyên đang đứng sóng vai cùng nhau, họ mỉm cười và gật đầu với cô một cái.

Lâm Tuệ kéo tay của Kiều Chấn Quân, rồi bà cũng mỉm cười và gật đầu với cô.

Đôi mắt của Kiều Chấn Quân thì đỏ lên, nhưng không phải là vì cảm động, mà là vì ông tức!

Lúc đầu Hoắc Trì không đến tham dự lễ tốt nghiệp của Đại Kiều, trong lòng ông đã rất là tức giận, ông thấy anh không xem trọng Đại Kiều.

Nhưng không ngờ được nửa đường thì tên này chợt xuất hiện, sau đó không nói tiếng nào mà đã cầu hôn cô rồi!

Quá ghê gớm!

Quá giảo hoạt!

Cái cách cầu hôn bất ngờ của anh đúng thật là làm người ta tức lộn ruột!

Cặp sinh đôi và Tiểu Đông Vân nhìn nhau rồi đồng loạt thở dài một hơi.

Trước đây bọn họ còn nhỏ, nghĩ đợi đến khi chị gái lập gia đình, mỗi người bọn họ mang của hồi môn tới để gả cùng nhau, nhưng sau khi lớn lên, bọn họ mới biết, đó là chuyện không thể.

Vậy nên, bây giờ thấy chị được cầu hôn, bọn họ cũng chỉ có thể cảm thán trong lòng.

Kiều Đông Uyển dắt tay Tiểu Mễ Bảo, khóe miệng của cô bé cũng khẽ cong lên.

Chị là người chị tốt nhất, xứng đáng có được hạnh phúc tuyệt nhất trên đời này.

Mặc dù trong lòng cô bé cũng có chút tiếc nuối, vì sau khi chị lập gia đình thì sẽ không thể ở bên cạnh cô bé giống như trước nữa, nhưng cô bé vẫn cảm thấy vui mừng cho chị.

Trong lòng Kiều Đông Anh cũng rất kích động.

Cô ấy đã chứng kiến hai người họ đồng hành cùng nhau suốt một chặng đường, nên hai người họ tiến tới với nhau là một chuyện rất hiển nhiên.

Thật tốt!

Thẩm Thiên Hữu đứng ở bên cạnh cô ấy chợt sáp lại gần, rồi nhỏ giọng nói ở bên tai cô ấy: “Chị Anh, chị không cần phải cảm thấy ngưỡng mộ với Đại Kiều, sau này em cũng có thể khiến chị bất ngờ và hạnh phúc giống vậy!”

Khuôn mặt của Kiều Đông Anh nhanh chóng đỏ lên: “ Cậu im miệng cho tôi!”

Thẩm Thiên Hữu tỏ ra đáng thương: “Chị Anh, chị không thể yêu thương em nhiều hơn một chút sao?”

Kiều Đông Anh liếc cậu.

Trước đây cô ấy vẫn luôn từ chối cậu, bởi vì tuổi tác của hai người có sự chênh lệch quá lớn, nhưng cái tên này nhue thuốc cao bôi trên da chó vậy, một khi đã dính thì đừng hòng gỡ ra!

Mỗi khi có thời gian là cậu chạy ra khỏi trường học để đến tìm cô ấy, đưa thức ăn cho cô ấy, rồi kể cho cô nghe đủ thứ chuyện nhàm chán.

Dần dần, cô ấy cũng quen với sự tồn tại của cậu.

Con người sinh ra đều cảm thấy cô độc, và cô ấy cũng thường cảm thấy rất cô đơn, dù ở bên cạnh cô ấy có người nhà.

Nhưng người nhà của cô ấy cũng có cuộc sống và chuyện của riêng mình, mà sự xuất hiện của Thẩm Thiên Hữu đã bù đắp cái cô đơn này.

Lúc cô ấy không vui, cậu luôn ở bên.

Dần dà, cô ấy cũng không chống cự nữa.

Đôi mắt của Đái Thục Phương cũng đỏ ửng lên, nhưng bà không tức giận như Kiều Chấn Quân, mà là bà đang cảm thấy kích động và xúc động.

Tốt quá rồi!

Con trai bà đúng thật là quá tuyệt vời!

Cuối cùng Đại Kiều cũng trở thành nàng dâu của bà!

Chung Khang Đức thì đang bồng Tiểu Ngũ Nhi, đứng ở bên cạnh bà, nhớ tới màn cầu hôn của ông ấy vào đêm ba mươi, sâu trong mắt của ông ấy đều là ý cười.

Tiểu Ngũ Nhi rướn người về phía trước, muốn đi tới chỗ Đại Kiều: “Đi tới chỗ chị... Chỗ kia!”

Đái Thục Phương tiến tới, rồi hôn một cái lên khuôn mặt của cậu con trai nhỏ: “Sau này con không được gọi là chị nữa.” Phải gọi là chị dâu.

Đại Kiều mãi không phản ứng, đứng ở bên cạnh Hoắc Trì giống như thị vệ, Thí Thí và Cô Cô cũng không nhịn được nữa.

“Gâu gâu gâu!”

“Cúc cúc cúc!”

Mọi người: “...”

Cảnh tượng này, đúng là từ xưa đến nay chưa từng có!

Đại Kiều thu hồi tầm mắt, rồi cong khóe miệng, để lộ một nụ cười nhàn nhạt, cô nhìn Hoắc Trì rồi cười nói: “Em bằng lòng, anh Hoắc Trì!”

Em bằng lòng trở thành vợ của anh, đồng hành cùng anh từ tóc đen tới bạc đầu!

Em nguyện ý bên cạnh anh cả đời, làm người thân cận nhất của anh!

Hoắc Trì nghe cô nói như vậy, lồng ngực của anh cứ như được cái gì đó lấp đầy.

Anh đứng lên, đeo chiếc nhẫn vào ngón giữa của Đại Kiều, rồi anh ôm chặt lấy cô: “Anh yêu em, Niệm Niệm!”

Trời xanh mây trắng, hoa hồng cây xanh, trời sinh một đôi.

Màn này đẹp đến mức giống như một bài thơ.

Đôi mắt của Thái Như Nam cũng đỏ lên, cô ấy vỗ tay đầu tiên, nhưng người xung quanh cũng theo đó mà vỗ tay.

Đại Kiều ôm lấy phần hông săn chắc của Hoắc Trì, tựa đầu vào vai anh, khóe miệng cong lên, cô nhỏ giọng nói: “Em cũng yêu anh, anh Hoắc Trì.”

Bình Luận (0)
Comment