Đoàn Sủng Cẩm Lý Ở Thập Niên 70 (Bản Dịch Full)

Chương 717 - Chương 717. Anh Yêu Em 9

Chương 717. Anh yêu em 9 Chương 717. Anh yêu em 9

Người yêu của cô ta - Cố Dũng cảm thấy mất thể diện vô cùng, anh ta lập tức bỏ cô ta lại và chạy đi.

Tống Ngọc Liên vừa tức giận vừa lúng túng, định đuổi theo anh ta.

Lúc này Đại Kiều gọi cô ta lại, giọng nói khe khẽ: “Tớ trả máy chụp hình lại cho hai cậu này, tấm ảnh mà khi nãy cứt chim rơi vào miệng của cậu, vừa hay tớ đã chụp lại rồi.”

Tống Ngọc Liên: “...”

Thái Như Nam thấy vậy thì lại bắt đầu cười phá lên.

Cô ấy cảm thấy Đại Kiều đúng thật là bụng dạ đen tối!

Cái này còn khiến Tống Ngọc Liên khó chịu hơn cả việc đập cái máy ảnh vào mặt của cô ta, bị vả vào mặt đúng là quá đã!

Tống Ngọc Liên trừng mắt nhìn Đại Kiều, cô ta hận cô đến mức muốn nghiến nát răng!

...

Không đợi cô ta mở miệng, thì trên bầu trời đột nhiên có một khinh khí cầu bay tới.

Khinh khí cầu bay lại từ xa, nhẹ nhàng lướt qua chỗ tất cả mọi người đang đứng chụp ảnh, cảnh tượng này đã lập tức thu hút sự chú ý của mọi người.

“Mau nhìn kìa, có một khinh khí cầu! Hình như trên đó có người!”

“Trời ạ, tôi lớn như vậy rồi, mà đây là lần đầu tiên tôi thấy khinh khí cầu!"

“Tôi cũng vậy, hình như bọn họ đang hạ xuống, ông trời ơi, không phải bọn họ là người của trường của chúng ta đấy chứ?”

Mọi ánh mắt đều tập trung về phía của khinh khí cầu, vì họ rất sợ bỏ lỡ bất kỳ chi tiết nào.

Khinh khí cầu càng lúc càng hạ xuống thấp, đến khi hạ chỉ còn năm mét, mọi người mới thấy rõ người ở phía trên khinh khí cầu!

Có người lập tức nhận ra anh: “Là Hoắc Trì!”

Đáng lẽ Hoắc Trì cũng tốt nghiệp ngày hôm nay, nhưng anh nhảy cấp giống Đại Kiều.

Là nhân vật quan trọng của trường, nên lúc ở trường, không có ai là không biết anh, sau đó anh nhảy cấp, ra ngoài tự mở công ty riêng, anh đã sáng lập máy nhắn tin và điện thoại di động, và trở thành một tấm gương thành công mà các thầy trong trường thường nhắc tới.

Trong mắt của rất nhiều người, anh đã là một vị thần thánh không thể vượt qua.

Lần này đến buổi chụp hình tốt nghiệp, mọi người đều cho là anh sẽ đến tham dự, không ngờ là anh lại không tới, có vài người còn suy đoán là tình cảm của bọn họ đã bị rạn nứt.

Không ngờ lúc này toàn bộ mọi người đều bị vả mặt.

Tình cảm nhà người rạn nứt ở đâu chứ, người ta là đang chơi phô trương, bất ngờ!

Đại Kiều thấy người ở bên trong khinh khí cầu là Hoắc Trì, thì lộ ra vẻ mặt rất kinh ngạc.

Cái tên xấu xa này, vậy mà lừa cô, cô còn tưởng rằng anh sẽ không tới chứ!

Hoắc Trì đứng ở trong giỏ của khinh khí cầu, anh nhìn cô với đôi mắt đen như mực, trong ánh mắt chất chứa đầy sự dịu dàng và ngọt ngào.

Rốt cuộc khinh khí cầu cũng chậm rãi hạ xuống đất.

Hoắc Trì mở cửa giỏ treo ra, và bước ra từ bên trong.

Điều khiến cho mọi người cảm thấy kinh ngạc hơn là có một con chó và một con gà mái đi theo sau anh.

Mọi người: ?

Con chó thì họ còn có thể hiểu, nhưng gà mái thì là sao chứ?

Lúc này, bọn chúng dang rộng chân ra và đi theo sau lưng anh, nhìn chúng đi với dáng vẻ ngẩng đầu, ưỡn ngực một cách vui vẻ và hài hước.

Mọi người bị cảnh tượng này làm cho kinh ngạc!

Này rốt cuộc là muốn làm gì nhỉ?

Khi Đại Kiều thấy Thí Thí và Cô Cô, thì khóe miệng của cô cong lên trông thấy.

Hoắc Trì sải từng bước từng bước dài đến chỗ cô.

Hôm nay anh mặc trên mình một bộ âu phục màu đen trang trọng, bộ âu phục đó được may thủ công theo yêu cầu, tinh xảo và cao quý, góp phần làm tôn lên diện mạo hiên ngang của anh, nổi bật như một con rồng giữa đám người.

Ánh mắt của tất cả mọi người đều đổ dồn về phía anh, có ngưỡng mộ và cũng có ái mộ.

Tống Ngọc Liên đứng ở bên cạnh Đại Kiều cảm thấy ngưỡng mộ và ghen tị đến mức muốn phát điên lên.

Thái Như Nam đi tới, kéo Tống Ngọc Liên ra khỏi Đại Kiều.

Tống Ngọc Liên vừa giãy giụa, vừa mắng cô ấy: “Thái Như Nam, cậu buông tay ra, cậu đang làm gì vậy?”

Thái Như Nam cũng không hề nể mặt mũi cô ta mà đáp trả: “Làm gì? Không thấy người yêu người ta tới rồi sao? Một người ăn cứt chim như cậu đứng bên cạnh người ta làm gì? Không cảm thấy mất mặt sao?”

Những người xung quanh nghe cô ấy nói vậy, thì lại bật cười.

Tống Ngọc Liên trừng mắt nhìn Thái Như Nam, khuôn mặt của cô ta đen như cái đáy nồi!

Hoắc Trì đi tới trước mặt của Đại Kiều, sau đó anh tháo cái túi nhỏ treo ở cổ của Thí Thí xuống, rồi lấy từ bên trong ra một chiếc hộp màu đỏ.

Anh mở ra và quỳ một chân xuống, nói: “Điều mà anh biết ơn nhất trong cuộc đời này là ông trời đã đưa em đến bên cạnh anh, Niệm Niệm, cảm ơn em đã tới bên cạnh anh, cảm ơn em đã đồng hành cùng anh suốt bao năm tháng, cảm ơn em đã luôn ủng hộ anh, anh muốn bảo vệ em, che chở cho em, cùng em đi tới bạc đầu, vậy nên, Kiều Niệm Niệm, em có bằng lòng gả cho anh không?”

Lúc Đại Kiều thấy anh đi về phía cô, là trái tim cô đã đập loạn lên rồi.

Bình Luận (0)
Comment