Thái Như Nam bĩu môi, nói: “Tớ cũng không biết tại sao, tóm lại là tớ thấy cậu ta chướng mắt!”
Tống Ngọc Liên chú ý tới ánh mắt của hai cô, nụ cười của cô ta càng trở nên rực rỡ.
“Cố tình khoe khoang mình quyến rũ đây mà!” Thái Như Nam xì một tiếng.
Đại Kiều lắc đầu với vẻ mặt đầy bất lực, cô cảm thấy hai người bọn họ chính là trời sinh không đội trời chung.
Đang nghĩ như vậy, thì cô nhìn thấy Tống Ngọc Liên đang sánh vai cùng với người yêu của cô ta tới chỗ bọn cô.
Đi tới trước mặt Đại Kiều, Tống Ngọc Liên nhìn lướt xung quanh một cái, rồi làm ra vẻ mặt đầy kinh ngạc: “Đại Kiều, anh Hoắc không tới tham dự lễ tốt nghiệp của cậu sao?”
Thái Như Nam thấy cô ta bày ra dáng vẻ giả tạo thì phát cáu, đang định mở miếng chửi thì lại bị Đại Kiều giữ lại.
Đại Kiều lắc đầu: “Không có, anh ấy đi công tác ở phía nam rồi.”
Lễ tốt nghiệp đại học chỉ có một lần trong đời, nên khi Hoắc Trì không đến tham dự, cô cũng cảm thấy rất tiếc nuối, nhưng mà công việc quan trọng, nên cô cũng không trách trong lòng.
Tống Ngọc Liên lại càng tỏ ra ngạc nhiên: “Anh Hoắc này cũng thật là quá đáng, không phải là tớ khoe khoang, sang năm tới lúc tớ tốt nghiệp, cho dù anh Cố nhà tớ có bận bịu đến đâu thì chắc chắn anh ấy cũng sẽ chạy về tham dự, anh Cố, anh thấy em nói có đúng không?”
Ngay khi Cố Dũng đi tới, đôi mắt hí của anh ta cứ nhìn về phía khuôn mặt của Đại Kiều, lúc này nghe Tống Ngọc Liên hỏi thì anh ta mới hoàn hồn lại, lật đật gật đầu và nói: “Đúng đúng đúng.”
Tống Ngọc Liên lộ ra vẻ mặt đầy đắc ý: “Đại Kiều, cậu nghe rồi đấy, tớ cảm thấy sở dĩ anh Hoắc không chạy về, suy cho cùng là do vẫn chưa coi trọng cậu lắm, lúc về, cậu nhất định không được nhẹ nhàng tha thứ cho anh ấy đấy!"
Thái Như Nam trợn trắng mắt: “Hự… Không biết tại sao đột nhiên tớ lại có cảm giác muốn ói quá!”
Đại Kiều nghe vậy, suýt chút nữa là cô đã không nhịn được mà bật cười.
Tống Ngọc Liên thấy dáng vẻ đó của hai người bọn cô, thì tức giận đến mức khuôn mặt đỏ ửng cả lên!
Đột nhiên, cô ấy lại đảo mắt sang nhìn Đại Kiều rồi nói: “Đại Kiều, cậu có phiền chụp giúp cho tớ và anh Cố nhà tớ một tấm không? Anh Cố nhà tớ có mang theo máy chụp ảnh tới.”
Đại Kiều gật đầu: “Có thể chứ.”
Tống Ngọc Liên đưa máy ảnh tới cho cô, rồi dặn dò: “Đại Kiều, cậu nhất định phải cầm chắc đấy, cái máy chụp ảnh này rất đắt, nếu làm rớt thì tớ sợ cậu không thể bồi thường!”
“À, đúng rồi, cậu biết sử dụng máy chụp ảnh không? Có cần tớ chỉ cậu không? Cái máy này là đồ cao cấp, nhiều người chưa thấy qua nó đâu!”
Cô ấy cứ luôn miệng nói không ngừng, Đại Kiều thì cũng lười để ý đến cô ta, mà chỉ lặng lẽ nhìn cô ta giả bộ.
Tống Ngọc Liên nói một hồi, phát hiện không có ai phụ họa cho mình, nên nhất thời trở nên lúng túng và tức giận không thôi.
Cô ta kéo cánh tay của Cố Dũng đi tới dưới một cái cây đại thụ, sau đó cô ta ngẩng mặt lên khoảnh bốn mươi lăm độ, chỉ tay lên bầu trời và nói: “Anh Cố, anh xem, hôm nay bầu trời nhiều mây quá!”
Sau đó cô ta nói với Đại Kiều giống như cấp trên ra lệnh cho cấp dưới: “Đại Kiều, cậu có thể chụp, chụp cả cái cây đại thụ ở đằng sau, cả bầu trời xanh thẳm ở bên này, cậu chụp được không?”
Đại Kiều trả lời “Ừ” một tiếng.
Thái Như Nam thấy vậy thì trong lòng bùng lửa giận, sau đó cô ấy cảm thấy tính tình của Đại Kiều quá hiền lành, lúc này cô nên đập cái máy ảnh vào mặt của cô gái kia, cho cô ta đi ăn cứt!
Tống Ngọc Liên thấy Đại Kiều bị cô ta sai khiến đến nỗi liên tục xoay chuyển, thì trong lòng lại càng cảm thấy đắc ý.
Ngay khi cô ta tạo dáng xong, lúc đang lặp lại câu “"Bầu trời nhiều mây” kia, một cục cứt chim rơi từ trên cây xuống, trúng ngay vào miệng của cô ta.
“Tách” một tiếng!
Đại Kiều nhân cơ hội này mà nhấn nút một cái, chụp lại bức ảnh cứt chim rơi xuống miệng của cô ta một cách hoàn mỹ.
Một vài người hoảng hốt.
Vừa rồi Tống Ngọc Liên bày ra cục diện và một tiếng động lớn như vậy, nên hiển nhiên mọi người sẽ chú ý tới, lúc này thấy cứt chim rơi đúng vào ngay miệng của cô ta, thì tất cả mọi người đúng vây quanh xem nhất thời hoảng hốt.
Ngay giây sau, Thái Như Nam bật cười phá lên một trận: “Ha ha ha ha ha, cười chết tôi, mẹ ơi, Tống Ngọc Liên, vừa rồi là cứt chim rơi vào miệng cậu à? Ha ha ha ha ha…”
Khuôn mặt của Tống Ngọc Liên đỏ lên như quan công: “...”
Lúc này, cô ta mới kịp phản ứng, cúi xuống và liên tục ói cứt chim ra.
Mọi người nhìn xuống dưới đất, quả nhiên bọn họ phát hiện ra một đống các hình thù ghê tởm, sau đó họ cũng bắt đầu cười phá lên.
Khuôn mặt của Tống Ngọc Liên lúc đỏ lúc trắng, hết xanh rồi tới đen, cô ta giận đến mức suýt nữa qua đời tại chỗ!