Đoàn Sủng Cẩm Lý Ở Thập Niên 70 (Bản Dịch Full)

Chương 722 - Chương 722. Phiên Ngoại 4

Chương 722. Phiên ngoại 4 Chương 722. Phiên ngoại 4

Thanh âm của người phụ nữ này rất thê lương, hơn nữa dáng vẻ xanh xao vàng vọt đó của người phụ nữ, rất dễ khiến cho người qua đường chú ý và đồng tình.

"Người phụ nữ đó là ai? Sao cứ ở nhà họ Ngụy kêu không ngừng?"

"Là vợ trước của chồng Ngụy Xuân Mai, cũng là mẹ ruột của hai đứa con anh ta mang đến, tôi nghe nói trước kia cô ta chính là một thanh niên trí thức nữ!"

"Thì ra là vợ Cẩu Thặng ! Vậy sao cô ta biến thành bộ dạng như này? Lẽ nào là Xuân Mai phá hoại gia đình người ta?"

Đáp Trật nghe thấy nghị luận của mọi người, trong lòng đột nhiên rất đắc ý.

Vì thế càng kêu hăng say: "Cẩu Thặng, tôi cũng không cầu thứ khác, tôi chỉ cầu anh để tôi gặp hai đứa con, tôi dù sao cũng là mẹ ruột bọn chúng, anh không thể không cho tôi gặp bọn chúng! Van cầu anh thành toàn tấm lòng của một người mẹ đáng thương!"

Nghe nói như thế, mọi người càng đồng tình cô ả.

Còn có người giúp đỡ kêu Cẩu Thặng ra, nếu không ra, sau này bọn họ sẽ không đến cửa hàng mua đồ nữa.

Ngay sau đó, cửa nhà họ Ngụy được mở ra, Cẩu Thặng mang theo hai đứa con đi ra từ trong nhà.

Mười hai năm qua, Cẩu Thặng đã biến thành trung niên có hơi mập ra.

Con của anh ta và Đáp Trật Lưu Tiểu Hổ thì trưởng thành thành một thiếu niên cao lớn. Năm nay Lưu Tiểu Hổ mười sáu tuổi, bộ dáng rất giống Đáp Trật.

Mà con gái bọn họ Lưu Tiểu Anh lại càng giống Cẩu Thặng, làn da đen, bộ dáng cũng không đẹp, nhưng cô ấy mười bốn tuổi dáng người rất cao gầy.

Nhìn thấy Cẩu Thặng và đứa nhỏ đi ra, Đáp Trật kích động không thôi: "Cẩu Thặng, Tiểu Báo, Tiểu Ngư, các con rốt cục nguyện ý đi ra gặp mẹ!"

"…"

Một nhà ba người nhà họ Lưu nghe thấy lời của cô ả, đầu đầy vạch đen.

Năm đó khi Đáp Trật rời khỏi đội sản xuất, Lưu Tiểu Anh mới hai tuổi, đã hoàn toàn không nhớ rõ chuyện mẹ tàn nhẫn bỏ rơi bọn họ.

Cha cô ấy và Ngụy Xuân Mai một lần nữa kết thành gia đình mới, mẹ kế Ngụy Xuân Mai này tuy rằng rất không tệ với cô ấy, nhưng ở trong lòng cô ấy, từ đầu tới cuối cô ấy khát vọng tình yêu đến từ mẹ ruột.

Cô ấy vốn mang tâm tình kích động đi ra, nhưng khi nghe thấy đối phương gọi tên cô ấy, giống như mùa đông khắc nghiệt bị người giội một chậu nước lạnh lên đầu.

Cút con mẹ nó tình thương của mẹ, cô ấy không cần!

Lưu Tiểu Hổ lại mang vẻ mặt oán hận trừng người phụ nữ trước mắt.

Cậu ta trưởng thành sớm, hơn nữa cuộc sống mấy năm nay gian khổ, cậu ta vẫn rất oán hận người mẹ ruột Đáp Trật này.

Biến mất nhiều năm như vậy, bây giờ bọn họ rốt cục sống những ngày tốt đẹp, cô ả lại muốn trở về?

Ha hả, nằm mơ!

Đáp Trật chống lại ánh mắt oán hận của con trai ruột, cả người run rẩy một chút, lập tức chuyển về phía con gái: "Tiểu Ngư, mẹ là mẹ nè, con còn nhớ mẹ không?"

Trên mặt Lưu Tiểu Anh đã không còn sự kích động vừa rồi: "Không nhớ, năm đó khi bà bỏ chồng bỏ con, tôi mới hai tuổi, mấy năm nay bà chưa từng về gặp chúng tôi một lần, tôi làm sao còn có thể nhớ bà!"

Mặt Đáp Trật lúc đỏ lúc trắng: "Tiểu Ngư… Mẹ…"

Lưu Tiểu Anh đánh gãy lời cô ả: "Tôi tên là Tiểu Anh, anh trai tôi là Tiểu Hổ, không phải Tiểu Báo, ngay cả tên của chúng tôi bà còn không nhớ rõ, cũng đừng đến trước mặt chúng tôi bày ra tình thương của mẹ của bà, bà như vậy sẽ chỉ làm chúng tôi càng thêm ghê tởm bà!"

Đáp Trật tức giận hận không thể tiến lên tát cô ấy mấy cái!

Nhưng có hai cha con Cẩu Thặng và Lưu Tiểu Hổ ở bên cạnh như hổ rình mồi, cô ả nào dám động.

Vốn có vài người còn có chút đồng tình Đáp Trật, lúc này nghe thấy lời nói của Lưu Tiểu Anh, bỗng chốc cảm thấy mình mắt mù.

Đáp Trật cảm thấy mình còn có thể cứu lại một chút, tiến lên muốn ôm Cẩu Thặng, không nghĩ tới Cẩu Thặng tránh đi, cả người cô ả lập tức té ngã trên mặt đất.

Cô ả mở lớn miệng muốn kêu rên quở trách anh ta "Vô tình", nhưng ngõ nhỏ bên kia đã có cảnh sát lại đây.

Ngụy Xuân Mai ôm con gái của cô ấy và Cẩu Thặng đi ra từ trong nhà, nói với cảnh sát đối diện: "Người phụ nữ này muốn bắt cóc con gái tôi, các anh mau bắt cô ta đi!"

Đáp Trật nhìn thấy cảnh sát, nhất thời sợ tới mức mặt mũi trắng bệch: "Tôi… Tôi không có!"

Nhưng trên thực tế cô ả thật sự có.

Khi cô ả trở lại trấn trên biết Cẩu Thặng tái hôn, mà lại còn sinh một đứa con gái với ả đàn bà đê tiện đó, cô ả đã muốn bắt cóc con gái bọn họ lại bán cho kẻ lừa đảo.

Nhưng hôm qua cô ả mới bàn xong chuyện với kẻ lừa đảo đó, sao ả đàn bà đê tiện Ngụy Xuân Mai này nhanh như vậy đã phát hiện?

Mắt thấy cảnh sát sẽ tới bắt cô ả, cô ả từ trên mặt đất vội vàng đứng lên muốn chạy, nhưng cô ả làm sao chạy trốn khỏi cảnh sát, lập tức đã bị bắt được.

Đáp Trật vừa giãy dụa vừa thét chói tai: "Cẩu Thặng, anh cứu tôi đi, tôi yêu anh mà…"

Cẩu Thặng lạnh lùng nhìn cô ả, từ đầu tới cuối cũng chưa từng lên tiếng.

Năm đó anh ta thật sự rất thích thanh niên trí thức nữ Đáp Trật này, anh ta hai bàn tay trắng, nhưng cô ả là thanh niên trí thức nữ tới từ trong thành phố, có thể lấy được cô ả, anh ta cảm thấy là phúc đời trước mình tu luyện.

Cho nên cô ả có lười biếng có ghét bỏ mình đi nữa cũng được, anh ta cũng chưa từng nghĩ tới phải ly hôn với cô ả, sau đó cho dù cô ả bỏ chồng bỏ con, anh ta vẫn muốn để cô ả trở về, cả nhà cùng bên nhau hòa thuận vui vẻ.

Nhưng sự thật hung hăng tát anh ta một bạt tai!

Rất nhiều người đi ra ngoài làm công trở về nói cho anh ta, Đáp Trật làm tình nhân của người đàn ông khác nên bị đánh, hơn nữa cô ả luôn mồm chưa bao giờ thừa nhận mình từng kết hôn từng sinh con.

Vào giây phút đó, anh ta tỉnh lại.

Anh ta thiên tân vạn khổ nuôi lớn hai người con, cũng may hai người con coi như có hiếu tâm, hơn nữa ông trời cũng không quên anh ta, để anh ta gặp được người phụ nữ tốt như Ngụy Xuân Mai.

Hiện giờ một nhà sáu người bọn họ sống rất hạnh phúc, đầu óc anh ta vào nước mới có thể ăn cỏ cũ!

Sau khi Đáp Trật bị mang đi, mọi người nghị luận chuyện Đáp Trật muốn bắt cóc đứa nhỏ, đều nghĩ mà sợ.

Có người nói: "Ai nha, đừng nói chỗ chúng ta là địa phương nhỏ, tôi có một bà con ở thành phố lớn, bọn họ ở ngay trong tiểu khu, nghe nói cũng không an toàn, hạng người gì cũng có thể tùy ý tiến vào!"

Kiều Đông Anh vẫn đứng ở một bên yên lặng nhìn cả màn kịch nghe nói như thế, hai mắt đột nhiên sáng ngời, sau đó cũng không đến nhà họ Ngụy nữa, xoay người đi về phía nhà họ Thẩm.

Nhà họ Thẩm bên này, Thẩm Thiên Hữu đã thuyết phục mọi người ở nhà họ Thẩm.

Tuy rằng trong lòng bà cụ Thẩm vẫn có chút không thoải mái, nhưng bà không chống lại được bản lĩnh làm nũng của cháu trai, từ nhỏ cháu trai do bà một tay nuôi lớn, bà thật sự không nỡ để quan hệ của bà và cậu trở nên xấu đi.

Hơn nữa ông chồng cũng khuyên bảo bà, nói đứa nhỏ nhà họ Kiều đều rất tốt, cho dù Kiều Đông Anh lớn hơn Thẩm Thiên Hữu, nhưng đối phương cũng là cô gái tốt.

Quên đi, bọn họ cũng già rồi, thầm nghĩ ôm cháu chắt sớm một chút, cho nên vẫn để bọn họ nhanh chóng kết hôn đi!

Thẩm Thiên Hữu thấy Kiều Đông Anh đi ra ngoài lâu như vậy còn chưa trở về, đang muốn ra ngoài tìm cô ấy, ai ngờ đi tới cửa thì gặp Kiều Đông Anh chạy thở hổn hển phù phù.

"Chị Anh, chị làm sao vậy? Có ai đang đuổi chị sao?" Cậu nói xong nhìn ra sau cô ấy.

Kiều Đông Anh lắc đầu: "Không có, chị chỉ nghĩ ra chị có thể làm gì rồi!"

Thẩm Thiên Hữu ngơ ngác một chút nói: "Làm cái gì?"

"Bảo an!"

Khi Kiều Đông Anh nói ra hai chữ này, hai mắt còn sáng hơn sao ban đêm.

Vừa rồi cô ấy nghe những người đó nghị luận, đột nhiên ý thức được theo sự phát triển kinh tế, mọi người sẽ càng ngày càng chú trọng an toàn, hơn nữa cuộc sống của mọi người tốt hơn trước kia, bọn họ cũng chịu tiêu tiền.

Nhưng từ trước đến nay, thứ như bảo an vẫn là khuyết điểm rất lớn trong nước, nói cách khác, ngành này có tiềm lực rất lớn!

Thẩm Thiên Hữu vẫn chưa kịp phản ứng lại.

Kiều Đông Anh gõ đầu cậu một cái thật to nói: "Bảo an bảo vệ!"

Nói xong, cô ấy tỉ mỉ nói ý tưởng vừa rồi nghĩ ra cho cậu nghe, nhưng ý niệm trong đầu này cô ấy cũng vừa nghĩ tới, cho nên rất nhiều chuyện cô ấy vẫn không có cách nào nói kỹ càng hơn.

Thẩm Thiên Hữu vừa rồi tuy rằng phản ứng có hơi chậm, nhưng chờ cô ấy nói ra, ngược lại cậu càng nghĩ sâu xa hơn cô ấy.

Hai người ở ghế đá trong viện lần lượt thảo luận chuyện mở công ty bảo an, người nhà họ Thẩm thấy một màn như vậy, đột nhiên cảm thấy bọn họ rất xứng.

Lúc nhỏ Thẩm Thiên Hữu cũng rất thích kề cận Kiều Đông Anh, nhưng lúc ấy ai cũng không nghĩ tới sau khi bọn họ lớn lên sẽ ở bên nhau.

Ở nhà họ Thẩm hai ngày, nhà họ Thẩm đã nghĩ thông suốt, đương nhiên càng khách khí và nhiệt tình với Kiều Đông Anh.

Ban đầu Kiều Đông Anh còn có chút không được tự nhiên, nhưng dần dần liền thả lỏng, ở chung với người nhà họ Thẩm thật sự không tệ.

Chờ bọn họ trở lại thủ đô, Thẩm Thiên Hữu không thương lượng với bất kỳ kẻ nào, lập tức từ bỏ công việc ở công ty Hàng Thiên.

Cậu phải giúp đỡ chị Anh của cậu, làm một sự nghiệp thuộc về hai người bọn họ!

Sau khi Kiều Đông Anh biết cậu vì mình từ bỏ công việc, trong lòng bỗng mềm thành một mảnh, sau đó ở trong ánh mắt chờ mong của cậu, cô ấy nhào lên cắn cánh môi cậu một phen!

Cô ấy thua, thua tâm phục khẩu phục.

Đời này, cô ấy chỉ nhận định anh chồng nhỏ này!

Ngày hôm sau, bọn họ liền đến cục dân chính cầm giấy kết hôn, sau đó không có nói cho người nhà, hai người bắt đầu gầy dựng sự nghiệp.

Sự thật chứng minh, cách nhìn có liên quan tới bảo an của Kiều Đông Anh rất có tầm nhìn xa, theo sự phát triển kinh tế, nhu cầu của mọi người với an toàn càng lúc càng lớn.

Bởi vì bọn họ giành trước chiếm cứ thị trường, sau đó công ty bảo an của bọn họ thành một trong nhưng công ty bảo an lớn nhất thủ đô.

Nhưng đây là nói sau.

. . . . . .

Thời gian vừa chuyển lại là nửa năm trôi qua, đứa nhỏ trong bụng Đái Hiểu Tuyết sắp ra.

Hôm nay Đái Hiểu Tuyết đang ở trong phòng khách vừa ăn hoa quả, vừa xem TV, nhìn thấy chỗ buồn cười, cô ấy cười ha ha.

Nhưng cười một hồi, cô ấy lập tức cảm thấy không thích hợp!

Sao dường như quần ẩm ướt vậy?

Phụ nữ có thai nước tiểu dồn dập, thỉnh thoảng cười to còn có thể không nín được nước tiểu, nhưng trước kia cũng sẽ không có cảm giác ẩm ướt như vậy!

Cô ấy cúi đầu nhìn, sắc mặt lập tức trắng bệch.

Ôi má ơi, nước ối vỡ!

"Mẹ ơi, nước ối… của con vỡ rồi, con sắp sinh!"

Lần đầu tiên sinh con, Đái Hiểu Tuyết vừa thấy trận thế này lập tức liền luống cuống.

Vạn Xuân Cúc đang ở phòng bếp nấu cơm, nghe nói như thế, xách theo dao phay bỏ chạy ra ngoài: "Cái gì? Vỡ nước ối? Vậy vậy nhanh đi bệnh viện!"

Tuy rằng Vạn Xuân Cúc từng sinh ba đứa nhỏ, nhưng trong bụng Đái Hiểu Tuyết chính là cháu trai duy nhất đời này của bà ta, cho nên bà ta cũng khẩn trương theo.

Bà ta xách theo dao phay đi lòng vòng trong phòng khách hai vòng, sau đó mới nhớ tới nhanh chóng bảo chồng bà ta đi gọi xe lại đây.

Bà ta cầm theo dao phay phóng tới nhà vệ sinh.

Hai ngày nay cửa vệ sinh bị hỏng, chỉ có thể đóng không thể khóa, lúc này Kiều Chấn Quốc đang đi vệ sinh, vợ ông ta đã vọt vào.

Vạn Xuân Cúc chạy lại đây, ôm tay ông ta đẩy ông ta ra ngoài: "Mau, nhanh đi gọi xe lại đây, con dâu sắp sinh rồi!"

"Vợ, anh…" Kiều Chấn Quốc muốn nói lại thôi.

Nhưng Vạn Xuân Cúc hoàn toàn không cho ông ta cơ hội, cầm lấy dao phay làm điệu bộ trước mặt ông ta: "Anh đi không?"

Kiều Chấn Quốc run run: "Đi đi đi!"

Nói xong, ông ta quay đầu bỏ chạy, sợ chạy chậm sẽ bị vợ ông ta chém làm đôi.

Vì thế hôm nay, tiểu khu Quang Vinh đột nhiên xuất hiện một cảnh cay mắt.

Có người đàn ông đầu trọc bốn năm mươi tuổi mặc quần cọc hoa văn và màu sắc của bà già chạy như điên ở trong tiểu khu.

Một màn này gây sợ hãi cho rất nhiều cô gái còn chưa lập gia đình.

Bình Luận (0)
Comment