Hôm nay, khi bọn họ đi đến một cái làng chài nhỏ ngắm cảnh, đột nhiên nhìn thấy một hình bóng quen thuộc đi qua từ trước mặt bọn họ.
Gần như ngay khi ánh mắt đầu tiên của Đại Kiều lướt qua đối phương thì đã nhận ra người đó.
Là Tiểu Kiều!
Sắc mặt cô tái nhợt trong nháy mắt.
Mà khi bọn họ đi theo Tiểu Kiều đến một tiệm cơm nhỏ, càng thêm ngơ ngẩn.
Một người đàn ông từ bên trong tiệm cơm nhỏ đi ra, đón Tiểu Kiều, âm thanh trầm thấp nói: “Kiều Kiều, em quay lại rồi à? Trời nắng như thế này thì không cần đi ra ngoài, cẩn thận bị cảm nắng.”
Trên khuôn mặt dữ tợn bị hủy dung của Tiểu Kiều lộ ra một cái tươi cười dữ tợn: “Quý giá như vậy ở chỗ nào, trong nhà không còn tỏi, em qua chỗ thím Ngô mượn một chút, sau này lại trả lại cho bà ấy!”
Người đàn ông nhìn cô ta, đáy mắt tràn đầy sự cưng chiều, sau đó nắm tay cô ta, một chân thọt đi vào tiệm cơm nhỏ.
Tiểu Kiều không có bất luận sự phản kháng nào, để cho anh ta nắm, hai người rất nhanh liền biến mất trong tầm mắt của Đại Kiều và Hoắc Trì.
Sau cả buổi Đại Kiều mới hồi phục tinh thần lại, nhìn Hoắc Trì nói: “Người đàn ông kia, em cũng có quen.”
Là lớp trưởng thời đại học của cô, chính là nam sinh bởi vì lấy trộm thư thông báo trúng tuyển của người khác sau đó bị khuyên thôi học kia.
Tuy rằng cậu ta thọt một chân, trên mặt nhìn qua cũng tang thương hơn năm đó rất nhiều, nhưng cô vẫn liếc mắt một cái là đã nhận ra được.
Giống như vừa rồi liếc một cái đã nhận ra Tiểu Kiều.
Chỉ là hai người này đã đi đến bên nhau như thế nào?
Còn nữa, vừa rồi rõ ràng Tiểu Kiều thấy được hai người bọn họ, lại giống như nhìn thấy người xa lạ, chỉ liếc mắt nhìn bọn họ một cái là đã chuyển đầu qua chỗ khác.
Hoắc Trì nắm tay cô nói: “Chúng ta đi về trước, sau đó anh sẽ đi hỏi thăm một chút.”
Đại Kiều gật đầu.
Hai người cũng không còn tâm tư đi du lịch nữa, rất nhanh đã quay lại khách sạn.
Hoắc Trì đi ra ngoài hỏi thăm một phen, rất nhanh đã có tin tức.
Tiểu Kiều và người đàn ông tên Khổng Kỳ Thăng kia là một đôi vợ chồng đến từ tỉnh ngoài qua đây.
Khi tới người đàn ông thọt một chân, mặt người phụ nữ hủy dung, hơn nữa dường như trí não không phải rất tốt, cũng không phải là ngốc, chỉ là không nhớ nổi chuyện gì.
Người khác nói với cô ta chuyện gì, cô ta vừa quay đầu là đã quên rồi, người càng là không nhớ được, mấy năm nay đầu mới tốt hơn một chút, bởi vì người đàn ông của cô ta thường xuyên mang cô ta ra tỉnh thị trị liệu.
Người ở làng chài nhỏ cảm thấy cô ta xem như là một người phụ nữ rất may mắn, tuy rằng trí óc không tốt, mặt cũng hủy dung, lại có thể gặp được một người đàn ông toàn tâm toàn ý đối xử tốt với cô ta, thật là phúc phận mà đời trước đã tu luyện được.
Sau khi Đại Kiều xác nhận chuyện Tiểu Kiều thật sự không có ký ức trước kia, mới cùng Hoắc Trì rời khỏi làng chài nhỏ.
Tuy rằng vẫn không rõ tại sao hai người bọn họ vì sao sẽ đến bên nhau, nhưng mà cô cũng không định đến gặp bọn họ.
Sau khi xe hơi của bọn họ đi ra khỏi làng chài nhỏ, một người đàn ông đi ra từ rừng trúc.
Người đàn ông này không phải ai khác, chính là lớp trưởng Khổng Kỳ Thăng.
Khi mà Hoắc Trì nhờ người hỏi thăm tin tức của cậu ta, cậu ta đã nghe được sự tồn tại của bọn họ.
Lúc ấy khi biết Đại Kiều ở làng chài nhỏ, cậu ta kích động đến cả người run rẩy.
Từ sau khi rời khỏi trường học, cậu ta đã từng cho rằng đời này đều sẽ không gặp lại cô, không ngờ tới cuộc sống luôn có chuyện ngoài ý muốn.
Thật giống như khi cậu ta gặp được Tiểu Kiều, cũng là một chuyện ngoài ý muốn.
Cậu ta nhất kiến chung tình với Đại Kiều, chỉ là cậu ta biết chính mình không xứng với cô, đến cả thư thông báo trúng tuyển cũng là cậu ta lấy trộm của người khác, huống chi bên cạnh cô còn có người ưu tú như Hoắc Trì.
Trước nay cậu ta chưa hề nghĩ tới chuyện phát sinh bất luận mối quan hệ gì với cô, chỉ là sau khi rời đi, không có một khắc nào là cậu ta quên được cô.
Đến sau này, cậu ta ở thành phố Thâm gặp được Tiểu Kiều, tình yêu được cậu ta giấu ở sâu trong nội tâm lại lần nữa tro tàn lại cháy.
Cậu ta bắt đầu tiếp cận Tiểu Kiều, khi Tiểu Kiều bị bạn trai cũ Hoắc Tài Tuấn của cô ta chém giết, cậu ta động thân mà ra.
Chỉ là ngay lúc đó Hoắc Tài Tuấn đã hoàn toàn điên rồi, cầm đao chém lung tung với hai người bọn họ một trận.
Hơn nữa cậu ta xuất hiện quá muộn, không chỉ mặt của Tiểu Kiều bị chém đến hủy dung, hơn nữa đầu cũng bị thương, sau này cứu về được một cái mạng, nhưng thần kinh đã bị tổn hại, không nhớ được một chút chuyện nào về trước kia.
Bao gồm chính cô ta, và cậu ta.
Chân của cậu ta bị Hoắc Tài Tuấn chém, Hoắc Tài Tuấn bởi vậy mà bị bắn chết.
Nhờ chuyện chăm sóc Tiểu Kiều, cậu ta đưa cô ta tới làng chài nhỏ, mới đầu cậu ta chỉ coi cô ta là thế thân của Đại Kiều, nhưng dần dần, cậu ta phát hiện chính mình đã phân không rõ rốt cuộc là cậu ta yêu ai.
Nhưng mà bất kể là ai cũng được, dù sao loại người như cậu ta, cả đời đều không xứng với tiên nữ như Đại Kiều.
Cậu ta như con chuột sống dưới cống ngầm, không thể ngửa mặt nhìn trời.
Mà Tiểu Kiều bởi vì không có ký ức, cho nên hoàn toàn sẽ không ghét bỏ cậu ta, bọn họ mới là thích hợp với nhau nhất.
Về tới Kinh Thị, Đại Kiều kể chuyện cô gặp Tiểu Kiều cho ông bà và cha mẹ nghe.
Mọi người nghe xong thì phòng khách trở nên yên ắng hẳn.
Lâm Tuệ không thích Tiểu Kiều nhưng bà lại mềm lòng, biết kết cục bi thảm đấy thì không khỏi cảm thán.
Kiều Chấn Quân thân làm cha là người khó chịu nhất, chỉ là trước mặt Đại Kiều, ông không dám biểu hiện ra bên ngoài.
Nhưng mà nghĩ tới nghĩ lui cuối cùng ông vẫn không qua được chiếc cửa trong lòng mình, trộm sai người cho Tiểu Kiều và Khổng Kỳ Thăng một số tiền.
Tất nhiên số tiền đấy không phải là cho không, tiền đó được cho qua phương thức giao dịch buôn bán.
Ông còn tưởng bản thân làm việc kín đáo lắm, không ngờ tới rằng Hoắc Trì lại biết.
Mà theo lẽ thường thì Hoắc Trì sẽ không giấu chuyện với Đại Kiều.
Đại Kiều nghe xong chỉ nói một câu: "Thế thì cứ giả bộ chẳng biết cái gì cả thôi."
Bây giờ Tiểu Kiều đã mất trí nhớ, cô ta sẽ không xúc phạm đến bất cứ ai nhà họ Kiều hoặc nhà họ Hoắc, cho nên cô chẳng cần nhúng tay xử lí hay đuổi cùng giết tận cô ta.
Còn cha của cô quan tâm Tiểu Kiều thì cô chẳng ghen cũng chẳng khó chịu.
Rốt cục thì cô ta vẫn là con gái ruột của ông ấy, nếu ông ấy thờ ơ thì lại chẳng phải tính cách thường ngày.
Thời gian trôi rất nhanh, trong chớp mắt đã đến đại thọ 70 tuổi của Kiều Tú Chi.
Con cháu nhà họ Kiều và bạn bè thân thích tập tụ ở thủ đô, phải có đến mấy chục người, rất vui vẻ ồn ào.
Mọi người dựa theo vai vế lần lượt chúc thọ Kiều Tú Chi.
Anh chị em Kiều Chấn Quốc thì tặng phong bì đỏ kèm các loại đồ bổ khác.
Đồng lứa cháu trai cháu gái như Đại Kiều thì tặng đồ thủ công hoặc tấm lòng là chính.
Lần này quà của Đại Kiều là một hộp thuốc viên, cô thật lòng muốn ông bà sống lâu, hy vọng ông bà có thể bên nhau cả đời.
Còn cháu chắt người có tiền thì tặng quà nhỏ, người không có tiền thì hôn một cái làm quà.
Trừ người thân thì có cả Đông Lâm với Tiết An Húc lần lượt đem người yêu về ra mắt.
Người yêu Đông Lâm là con gái của Đổng Lệ, người yêu Tiết An Húc là Hàn Mạn. Nói chung con đưa ai về thì Kiều Tú Chi thích hết.
Nhìn con cháu đầy đàn quây quần, bà quay đầu nhìn Tiết Xuyên nở nụ cười.
Sau tiệc chúc mừng, Kiều Tú Chi hơi mệt, vào nhà nghỉ ngơi với Tiết Xuyên.
Trong giấc ngủ, Tiết Xuyên mơ thấy ác mộng. Ông mơ thấy mình sống không đến 40 tuổi, con cháu nhà họ Kiều chết cả, không chết thì cũng rất thê thảm.
Mà việc làm cho ông sợ nhất là sau khi ông chết chưa quá một tiếng thì Kiều Tú Chi cũng theo ông mà đi.
Ngay cả đứa cháu hai người yêu nhất là Đại Kiều cũng không hề may mắn.
Cô mới chưa tròn 30 đã gặp tai nạn xe rồi chết, lúc chết còn chưa sinh con, cũng chưa cưới người đàn ông tốt là Hoắc Trì.
Trong mơ, ông khó chịu không thở được, bất lực lắm.
Lúc thấy mình sắp không chịu nổi, một tia sáng từ trên trời đánh xuống, sau đó ông nghe thấy tiếng nói mềm mại của Đại Kiều-- "Ông bà ơi, sao hôm nay ông bà dậy muộn thế ạ?"
Tiết Xuyên mở choàng mắt, quay đầu nhìn thấy vợ Kiều Tú Chi nằm cạnh mình, khuôn mặt lúc ngủ của bà rất thoải mái.
Ông đặt tay dưới mũi bà xem thử. Vẫn còn thở! Cho nên những gì ông vừa thấy là mơ cả. May thật!
Bên ngoài vang lên tiếng con trẻ nô đùa, có cả tiếng Đại Kiều trò chuyện với Hoắc Trì. Mềm mại dịu dàng, giống hệt tiếng nói vừa đánh thức ông lúc nãy.
Cùng lúc đó, Kiều Tú Chi mở mắt, cười tươi với ông một cái: "Dậy nhanh đi, hôm nay tôi ông dậy muộn cả, đừng để chúng nó đợi mình ăn cơm."
Tiết Xuyên nắm tay bà, đỡ bà dậy: "Bà nói phải".
Ở phòng ngoài, Đại Kiều nghe tiếng động, thở dài nhẹ nhõm trong lòng, quay người lại thì bị Hoắc Trì thơm trộm.
Cô trừng mắt liếc anh, chưa kịp nói câu nào đã thấy cặp song sinh lấp ló ở góc rẽ.
Hoắc Tâm Trăn dùng bàn tay trắng nõn ôm mặt nhỏ xấu hổ: "Xấu hổ chưa kìa, bố vừa thơm mẹ!"
Hoắc Kim Diễn trực tiếp chạy đến, chu môi lại gần: "Mẹ ơi, con cũng muốn thơm thơm!"
Hoắc Trì vừa nhấc thằng con thối lên vừa đem ra ngoài: "Đi, cha đưa hai đứa đi chạy bộ!"
Niệm Niệm là người của anh, con trai cũng không được thơm!
Cặp song sinh ầm ĩ không chịu, cả ba ồn ào một trận.
Ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ chiếu vào làm sáng bừng cả căn phòng.
Đại Kiều đứng trong nắng sớm, nhìn chồng con hò hét.
Cuộc sống, thật là tốt đẹp.