Lúc này Từ Xuân Quyên mặc một bộ tây trang kiểu nữ, vô cùng hiên ngang oai hùng.
Cô ấy đi tới vươn tay nói: “Rất vui vì được gặp lại cô, Kiều Niệm Niệm!”
Năm đó nếu không phải hai người cô và Thái Như Nam gửi số tiền kia cho cô ấy, chỉ sợ cô ấy và con trai sống không nổi nữa.
Chỉ là sau này không phải là cô ấy cố ý biến mất, mà là cô ấy bị nhà chồng nhốt lại.
Nhà chồng và chồng cô ấy sợ cô ấy sau khi trở về kinh đô thì sẽ không quay lại nữa, cho nên không cho cô ấy trở về, mấy năm đó cô ấy dường như sắp điên rồi.
Nhưng mỗi một lần khi cô ấy muốn đồng quy vu tận với nhà chồng, cô ấy lại nhớ tới bạn cùng phòng Đại Kiều này.
Không biết vì cái gì, tưởng tượng đến cô, cô ấy đột nhiên lại có dũng khí và tín niệm để kiên trì.
Khi cô ấy vừa thấy được Đại Kiều là lại vô cùng hâm mộ cô.
Xinh đẹp, thông minh, lại được người trong nhà cưng chiều, còn có một người yêu vô cùng ưu tú, hết thảy là cuộc sống và sinh hoạt mà mỗi người phụ nữ đều tha thiết ước mơ.
So sánh với cô thì cuộc sống của cô ấy tràn ngập lận đận và u ám.
Từ nhỏ là cha mẹ cô đã mất cả, bị bán xuống nông thôn làm con dâu nuôi từ bé, cũng may khi đó đội trưởng đội sản xuất là một người nhìn xa trông rộng và có lương tâm, lấy quyền thế bức bách nhà chồng cô ấy cho cô ấy đến trường học đi học.
Ở trường học, cô ấy thấy được một thế giới hoàn toàn mới, cô ấy giống như bọt biển hấp thu tri thức trong sách vở, sau đó cô ấy từng bước một bò lên trên.
Cô ấy thi đứng đầu cả lớp, đứng đầu cả thị trấn, đứng đầu toàn huyện, cuối cùng cô ấy thi đậu đại học Kinh Hoa.
Cô ấy cho rằng từ đây cuộc đời cô ấy sẽ được viết lại, ai ngờ cô ấy vẫn quá yếu ớt!
Nhưng mà còn tốt, những điều bất hạnh kia đều đã trở thành quá khứ.
Hiện giờ cô ấy đã ly hôn với chồng trước ly, lấy được quyền nuôi nấng con trai, lại còn sáng lập công ty thuộc về chính cô ấy.
Lần này cô ấy đến đây, ngoại trừ trả ân tình năm đó, còn muốn tìm kiếm cơ hội hợp tác.
Trang phục “Tâm Kiều” mà Đại Kiều thiết kế, hiện giờ được rất nhiều người ở rất nhiều thành thị biết đến, cũng ở trên thị trường chiếm cứ một mức doanh số nhất định.
Cô ấy muốn lấy được quyền tổng đại lý của trang phục “Tâm Kiều” ở tỉnh Y!
Đại Kiều không ngờ tới lại gặp được Từ Xuân Quyên ở chỗ này, càng không ngờ tới cô ấy sẽ có sự lột xác lớn như vậy.
Sau khi đàm phán, Đại Kiều hình thức đại lý mà cô ấy đưa ra có thể làm công ty của cô tăng lên đến một giai đoạn mới, cho nên cô rất sảng khoái mà quyết định hợp tác với đối phương.
2 giờ sau, hết thảy chi tiết đã được bàn bạc.
Từ Xuân Quyên muốn mời Đại Kiều và Thái Như Nam cùng đi ăn cơm trưa, đáng tiếc còn chưa kịp mở miệng, Hoắc Trì đã mang theo cặp sinh đôi đến đây.
“Mẹ ơi, nửa ngày không gặp, mẹ có nhớ cục cưng nhỏ Tâm Tâm không?”
Hoắc Tâm Trăn vừa đến đã bổ nhào vào trên người Đại Kiều, chớp một đôi mắt to như nho đen, đáng thương mà nhìn cô.
Đại Kiều thường xuyên cảm thấy con gái là một con yêu quái lông mi, lông mi vừa dài vừa dày, chớp chớp giống như hai cây quạt, mỗi lần bị cô ấy nhìn như vậy, lời từ chối lại không ra khỏi miệng được.
Nhưng mà hôm nay khó được Từ Xuân Quyên đến đây, hơn nữa lại vừa vặn nói xong hạng mục hợp tác, cô chắc chắn không thể bỏ đối phương lại.
Cho nên cô hôn hôn khuôn mặt nhỏ mềm mại của con gái, cùng thương lượng với bé mà nói nói: “Hôm nay mẹ phải mời khách hàng đi ăn cơm, con đi theo cha và anh ăn có được hay không?”
Hoắc Tâm Trăn nghe vậy, đôi mắt to tròn như nho tức khắc bị một tầng hơi nước bịt kín: “Mẹ ơi, mẹ không thể mang theo con và anh, còn cha nữa hay sao? Chúng con sẽ không quấy rầy mẹ mà! Chúng con đều rất ngoan!”
Đại Kiều tức khắc có chút dở khóc dở cười, ngẩng đầu cầu cứu với Hoắc Trì.
Một đôi mắt đen như mực của người kia khóa ở trên mặt cô, im lặng một chút mới vươn cánh tay dài nói với con gái: “Tâm Tâm, lại đây với cha nào.”
Hoắc Tâm Trăn cắn đôi môi nhỏ hồng hồng, nhu nhược đáng thương liếc mắt nhìn Đại Kiều một cái, sau đó cũng không khóc mà xoay người nhào vào trong lòng ngực của cha bé.
Nếu mà cô bé làm ầm ĩ còn tốt, nhưng này dáng điệu “nén giận” này của cô bé làm cả trái tim của Đại Kiều thắt lại.
Như vậy còn chưa nói làm gì, Hoắc Tâm Trăn còn vô cùng hiểu chuyện săn sóc mà muốn tự mình đi đường, nhưng mới vừa đi hai bước, cô bé đã té ngã ngay!
Lại còn ngã ở trên chân của Đại Kiều, đôi mắt đen nhánh ngậm nước mắt còn không dám rơi nhìn cô, làm Đại Kiều đau lòng muốn chết.
Cô nhanh chóng khom lưng bế con gái lên, xem xét cô bé có bị thương hay không, nhưng tiểu đáng thương nói cô bé không bị thương, còn bảo cô đi ăn cơm với khách hàng.
Thấy cô bé như thế này, làm sao Đại Kiều còn có thể nuốt trôi được.
Từ Xuân Quyên thấy thế, vô cùng hiểu chuyện mà nói lần sau lại hẹn.
Đại Kiều rất là băn khoăn, tự mình đưa cô ấy ra khỏi văn phòng.
Cô không thấy được, khi mà cô quay người đi ra ngoài, Hoắc Tâm Trăn lập tức thu hồi bộ dạng nhu nhược đáng thương, nói với cha và anh của cô bé: “Cha ơi, anh ơi, vừa rồi kỹ thuật diễn của cục cưng Tâm Tâm có tuyệt hay không nào?”
Không sai, bộ dạng lúc nãy kia của cô bé là giả vờ, té ngã cũng là giả vờ.
Mà tất cả đều là do người làm cha như Hoắc Trì hối lộ cô bé làm như vậy, chính là vì giữ Đại Kiều lại.
Bởi vì hôm nay là ngày kỷ niệm bốn năm kết hôn của bọn họ.
Chỉ là điều Hoắc Tâm Trăn không ngờ tới chính là, đạo cao một thước ma cao một trượng, cha của cô bé lợi dụng xong bọn họ, ngay lập tức đưa hai anh em bọn họ về nhà họ Hoắc, sau đó vui sướng mà đi hưởng thụ thế giới của hai người.
Hoắc Tâm Trăn “oa” một tiếng, ngay lập tức khóc ra tiếng.
Cô bé quá khổ sở!
Nhỏ như vậy đã cảm nhận được sự hiểm ác của thế giới!
Ba năm sau.
Khi cặp sinh đôi nhà họ Hoắc chuẩn bị đi học tiểu học, năm ấy Kiều Đông Vân hai mươi tuổi yêu đương.
Đối tượng yêu đương là bạn của Kiều An Kiệt, Viên Tử An.
Đối phương giống như Kiều An Kiệt, cũng một thiên tài, 17 tuổi đã được mời vào viện nghiên cứu sinh vật của quốc gia.
Chỉ là có lẽ mọi thiên tài đều có vận mệnh nhiều chông gai từ khi sinh ra, bắt đầu từ năm 5 tuổi cậu ấy đã có chứng đau nửa đầu, từng gặp vô số bác sĩ, ăn vô số đồ bổ, toàn bộ đều không có tác dụng.
Cho đến khi ——
Có một ngày cậu ấy nghe được tiếng ca của Kiều Mạn Vân trong đĩa nhạc, chứng đau đầu của cậu ấy đột nhiên tốt lên, lại còn có tâm trạng tốt mà ngủ một giấc thật ngon.
Bắt đầu từ lúc ấy, cậu ấy gối lên tiếng ca của Kiều Đông Vân mà đi vào giấc ngủ.
Vậy mà cậu ấy đã nghe đến mười năm!
Cậu ấy mua rất nhiều đĩa nhạc của Kiều Mạn Vân, chỉ là trước nay cậu ấy đều không nghĩ tới chuyện muốn đi gặp người thật, cho đến khi cậu ấy nghe được từ trong miệng Kiều An Kiệt chuyện Kiều Mạn Vân là chị họ của cậu, cậu ấy đột nhiên rất muốn đi gặp chủ nhân của tiếng ca đã làm bạn với cậu ấy mười năm.
Cậu ấy đi gặp, vào ngày hôm sau ngày gặp mặt, cậu ấy đã cầm nhẫn đến nhà họ Kiều, sau đó cầu hôn Kiều Đông Vân.
So với việc ôm đĩa nhạc đi vào giấc ngủ, còn không bằng ôm một người sống!
Hơn nữa đĩa nhạc cũng có một ngày sẽ hỏng, người sống lại không!
Thiên tài đều là yêu quái già, điểm này nhà họ Kiều đã sớm hiểu được trên người Kiều An Kiệt, chỉ là chiêu này của Viên Tử An vẫn làm người nhà họ Kiều sợ hãi.
Nhưng người nhà họ Kiều còn chưa kịp lên tiếng ngăn cản, Kiều Đông Vân đã gật đầu đáp ứng rồi.
Nguyên nhân ư? Rất đơn giản, Viên Tử An thích tiếng ca của cô ấy, mà cô ấy thích khuôn mặt của cậu ấy!
Ngoại trừ việc Viên Tử An có một trí óc siêu cấp thông minh, cậu ấy còn có một khuôn mặt vô cùng anh tuấn, hoàn toàn không thua với đại minh tinh Tiết An Húc.
Kiều Đông Vân cảm thấy chính mình không được đẹp, suy nghĩ vì con cái, cô ấy cần phải tìm một người thật đẹp mới được!
Mà Viên Tử An phù hợp với tất cả mọi ảo tưởng của cô ấy với đàn ông!
Điều kiện cá nhân của Viên Tử An rất ưu tú, điều kiện gia đình cũng vô cùng ưu tú, ông nội của cậu ấy là nhà giàu số một của thành phố Thâm.
Vạn Xuân Cúc bắt được con rể vàng như vậy, hận không thể coi cô ấy như nước mà đổ ra ngoài!
Chỉ là hai người Kiều Tú Chi và Tiết Xuyên cảm thấy tuổi của Kiều Đông Vân vẫn quá nhỏ, bảo cô ấy yêu đương trước đã, nếu mà thích hợp thì một năm sau lại đính hôn.
Kiều Đông Vân tất nhiên là không từ chối.
Hoắc Trì sắp đi công tác ở thành phố Thâm, bảo Đại Kiều cùng anh đến đấy, thuận tiện đi hưởng thụ thế giới của hai người.
Đại Kiều chỉ suy nghĩ một chút đã đáp ứng rồi, sau đó thu dọn đồ đạc, không đợi con trai con gái trở về, cặp cha mẹ không có trách nhiệm đã chạy rồi.
Sau khi tan học, cặp sinh đôi từ trường học trở về, đối mặt với sự thật bị “vứt bỏ”, hai người lại lần nữa cảm nhận được sự hiểm ác của thế gian.
Sau khi đến thành phố Thâm Thị, khí hậu ở Thâm Thành ấm áp ẩm ướt, hoàn toàn không giống với khí hậu phương Bắc, nhưng mà cô vẫn nhanh chóng mà thích cái thành thị tươi mới bồng bột này.
Sau khi Hoắc Trì đàm phán xong, anh cùng Đại Kiều đến thành thị gần đó du lịch thả lỏng.