Đoàn Sủng Cẩm Lý Ở Thập Niên 70 (Bản Dịch Full)

Chương 725 - Chương 725. Phiên Ngoại 7

Chương 725. Phiên ngoại 7 Chương 725. Phiên ngoại 7

Đại Kiều ở bệnh viện ở một ngày là về nhà họ Hoắc.

Một tháng sau, trong tiệc rượu đầy tháng của cặp sinh đôi, hai đứa trẻ cũng có tên của bọn họ.

Anh trai tên Hoắc Kim Diễn, em gái tên Hoắc Tâm Trăn, tên của hai đứa ghép lại chính là tên của Đại Kiều —— Niệm.

Nhờ cặp sinh đôi, em bé lớn của phòng lớn nhà họ Kiều ba tháng tuổi rốt cuộc cũng có tên chính thức —— Kiều Huyên Huyên.

Vạn Xuân Cúc rất là không hài lòng với cái tên này, vốn là bà ta muốn đặt tên cho cháu gái là Kiều Ngọc Nữ, Ngọc Nữ trong kim đồng ngọc nữ.

Bà ta cảm thấy phòng lớn chỉ sinh một đứa bé gái, rõ ràng chính là kém hơn các phòng khác, càng không cần nhắc đến Đại Kiều, cho nên bà ta phải thắng được trên mặt tên.

Đáng tiếc không ai tán đồng!

Tức giận quá đi mất!

Đông đi xuân tới, ba năm sau.

Cặp sinh đôi nhà họ Hoắc ba tuổi, mà Đại Kiều cũng 26 tuổi.

Chỉ là dường như năm tháng rất ưu đãi cô, không hề lưu lại bất kỳ dấu vết gì trên mặt cô, trên người cô hoặc là trên khí chất của cô.

Cô vẫn như khi vừa mới tốt nghiệp, cả người tươi mới giống như nụ hoa mới vừa nở rộ trên đầu cành, vừa yêu kiều vừa mềm mại, làm người khác hâm mộ vô cùng.

Thái Như Nam sinh một đứa con trai nhưng dáng người biến dạng không khôi phục nổi, mỗi lần nhìn thấy cô đều hâm mộ đến mức kêu oang oác.

Tuy rằng Thái Như Nam tốt nghiệp muộn hơn Đại Kiều một năm nhưng con trai của cô ấy lại lớn hơn cặp sinh đôi nhà họ Hoắc một tuổi, chính cô ấy không sinh được con gái, vì thế vô cùng mơ ước cục cưng nhỏ nhà họ Hoắc.

Cô ấy thường xuyên nói một câu đó là bắt con trai phải nỗ lực kiếm tiền, sau khi lớn lên mới có thể cưới cục cưng nhỏ nhà họ Hoắc về!

Không có biện pháp nào khác, tuy rằng nhà họ Đường có tiền, nhưng so sánh với nhà họ Hoắc và nhà họ Kiều thì bọn họ thật sự không ưu thế gì cả.

Hơn nữa diện mạo cũng không đủ xuất sắc, thật là quá buồn!

Hoắc Trì biết Thái Như Nam nhanh như vậy đã mơ ước con gái cưng của anh, tức giận đến mức mũi suýt nữa thì lệch!

Nếu không phải vì cô ấy là bạn tốt của Đại Kiều, chắc chắn là anh sẽ đuổi bọn họ ra khỏi nhà!

Mấy năm gần đây, ngành thông tin dưới sự ủng hộ của quốc gia, phát triển rất là nhanh chóng, hơn nữa đã thẩm thấu vào sinh hoạt của mọi người một cách khó mà cản nổi, thêm nữa là đóng một vai trò càng ngày càng quan trọng.

Công ty Hoắc Trì là công ty tiếp xúc với ngành thông tin này trước hết, đương nhiên trước bọn họ cũng có công ty khác, nhưng rất nhiều công ty còn chưa làm ra thành tích đã đóng cửa.

Mà công ty của bọn họ không ngừng đổi mới khoa học kỹ thuật, từ máy nhắn tin chữ số ban đầu cho đến máy nhắn tin chữ Hán, lại đến điện thoại cầm tay sau đó, bọn họ đều coi như là kẻ tiên phong.

Điều này cũng làm cho bọn họ kiếm được đầy bồn đầy chén.

Đầu năm nay, điện thoại cầm tay dần dần bị đào thải, bởi vì công ty của công ty làm ra một loại điện thoại di động mới —— điện thoại nắp gập.

So với điện thoại cầm tay thì công năng của điện thoại nắp gập càng nhiều, hơn nữa nhỏ gọn, dễ dàng mang theo, thể tích thu nhỏ lại cũng đồng nghĩa với chi phí sản xuất thấp hơn, vì vậy nên càng có nhiều người mua hơn.

Mà những kỹ thuật nghiên cứu phát minh chủ yếu đều đến từ chính Hoắc Trì, cho nên cùng với sự phát triển của mấy năm nay là cổ phần ở công ty của anh càng ngày càng nhiều, vị trí cũng càng ngày càng quan trọng.

Trong lòng hai đối tác còn lại nhiều ít cũng có một chút xíu không cam lòng, thấy người và người thật sự không thể so sánh, trí não của bọn họ không tốt như Hoắc Trì, nếu mà bọn họ rời khỏi công ty, tương lai tuyệt đối có khả năng bị đào thải.

Huống chi giữa bọn họ cũng không có mâu thuẫn không thể điều hòa, cho nên cho tới trước mắt thì ba người vẫn cùng nhau hợp tác.

Chỉ là theo sự phát triển của nghiệp vụ, bọn họ cũng không còn bị giới hạn ở thủ đô nữa, một người trong đó đến Thượng Hải, một người đến thành phố Thâm.

Chính vì vậy, không chỉ có lợi cho bọn họ chiếm cứ thị trường, cũng có thể tránh xảy ra càng nhiều mâu thuẫn.

Trừ công ty của Hoắc Trì phát triển vượt bậc, phòng hai của nhà họ Kiều cũng phát triển rất tốt.

Khi thời gian dần dần trôi vào thập niên 90, khái niệm siêu thị cũng ngay sau đó truyền vào trong nước.

Mấy năm nay Kiều Chấn Quân làm buôn bán, sớm đã không còn là thằng nhóc nông thôn chất phác năm đó, ông đã ngay lập tức nhạy bén bắt giữ được cái khái niệm mới này.

Vì thế ông nhanh chóng quyết định, sửa tên toàn chuỗi cửa hàng thành siêu thị, mà siêu thị của phòng hai nhà họ Kiều hiện giờ ở thủ đô đã phát triển đến chuỗi cửa hàng có năm cơ sở.

Kiều Chấn Quân đang định phát triển đến những thành thị khác nữa.

Tiệm cơm An Bình của phòng lớn ở thủ đô hiện giờ cũng rất có danh tiếng, ba nhà hàng lớn đều mở ở đoạn đường phồn hoa nhất, nhân dân kết hôn mời cơm đều nguyện ý tới đây, coi chuyện tiêu tiền ở tiệm cơm An Bình là một loại chuyện có mặt mũi.

Phòng năm ở ngành vận chuyển cũng làm đến mức hô mưa gọi gió.

Trí óc và năng lực giao tiếp của Kiều Chấn Dân có thể nói là trời sinh, vẫn luôn ở trên các anh chị em, cho nên dù cho giai đoạn giữa ông bị bỏ lại, ông cũng có thể gắng sức đuổi theo.

Hiện giờ ở vài thành thị khác đều có công ty chi nhánh của ông, ngược lại là Ngô Khang Bảo tách khỏi ông, ở ngành vận chuyển sớm đã không còn tên tuổi của người này.

Có một lần gặp mặt một khách hàng, vừa lúc người đó tới từ huyện Nam Sơn, nói đến Ngô Khang Bảo cũng thổn thức vô cùng.

Lúc trước sau khi hai người tách ra, Ngô Khang Bảo bảo lưu lại cái tên vận chuyển An Thuận này, cũng tiếp tục phát triển ở huyện Nam Sơn.

Chỉ là dưới sự mê hoặc của Diêu Hân Hân, ông ta không chỉ đem một nửa cổ phần chuyển tới danh nghĩa của Diêu Hân Hân, lại còn mời anh họ của bà ta đến công ty.

Mới đầu phát triển còn tính là thuận lợi, anh họ của Diêu Hân Hân cũng có vẻ rất có trách nhiệm.

Nhưng dần dần, Ngô Khang Bảo lại không quản được đối phương, công ty quyền thế bị nắm giữ trong tay đối phương, Ngô Khang Bảo dần dần mất đi quyền lực.

Vậy còn không tính, càng không thể tưởng tượng chính là, Diêu Hân Hân vậy mà lại lăn đến bên người anh họ bà ta, lại còn bị Ngô Khang Bảo bắt gian trên giường!

Ngô Khang Bảo hung hăng đánh hai người một trận, nhưng mà ông ta cũng bị bắt lại.

Sau đó ông ta bằng sự trợ giúp của mấy người bạn đã cướp lại được công ty, chỉ là công ty kia cũng bị huỷ hoại gần hết, hơn nữa rất nhiều tiền đã không cánh mà bay.

Sau khi Ngô Khang Bảo được nộp tiền bảo lãnh, nghe nói đã ly hôn với Diêu Hân Hân, công ty cũng đóng cửa, lúc sau đi nơi nào thì khách hàng này nói ông ta cũng không biết.

Sau khi Kiều Chấn Dân nghe xong việc này, ban đêm lại mất ngủ.

Sở Thắng Mỹ thấy ông lăn qua lộn lại không ngủ được nên hỏi ông là làm sao vậy, lúc này Kiều Chấn Dân mới nói chuyện ban ngày nghe được cho vợ nghe.

Sở Thắng Mỹ nghe xong, mắng một tiếng “xứng đáng”, sau đó lại nâng mi nhìn ông: “Không phải là ông lại mềm lòng đấy chứ?”

Mấy năm cùng nhau phấn đấu kia thì cảm tình của mọi người thực sự là rất tốt, chỉ là sau này Ngô Khang Bảo giống như bị ăn phải bùa mê thuốc lú, đặc biệt là đoạn thời gian ngừng hợp tác kia, thật là làm sao để ghê tởm thì ông ta cũng đã làm hết.

Nhớ tới đoạn thời gian kia, bà ấy vẫn tức giận như cũ.

Kiều Chấn Dân ôm chặt bà ấy, trầm giọng nói: “Không có, chỉ là cảm khái mà thôi!”

Đồng bọn đã từng sóng vai đồng hành, đi tới đi lui lại đột nhiên tản ra.

Đã từng hứa phải làm anh em tốt cả đời, nhưng lại không kháng được năm tháng.

Không phải ông mềm lòng, ông chỉ đang cảm khái rằng lòng người dễ đổi.

Sở Thắng Mỹ ôm lại ông, một lát sau giọng nhỏ nhẹ nói: “Ông yên tâm, đời này chỉ cần ông không phụ tôi, tôi nhất định sẽ vẫn luôn ở bên cạnh ông!”

Kiều Chấn Dân nghe vậy, ngẩng đầu một phen gặm miệng bà ấy, sau đó bắt đầu làm vận động pít-tông.

Phòng làm việc của Đại Kiều hôm nay đón một khách hàng ở tỉnh ngoài, cô nghe tiếp tân nói đối phương là bạn học của cô.

Cô nghe em gái tiếp tân miêu tả hình dạng đối phương, thật sự nhớ không nổi đối phương là ai.

Mà khi cô đi đến phòng tiếp khách, nhìn đến đối phương, cô lập tức ngơ ngẩn ra: “…… Là cô!”

“Là tôi!” Người phụ nữ ngồi ở trên ghế nhìn thấy cô, đứng lên ngay lập tức, cùng lúc với lời nói là một nụ cười xán lạn cũng không mất khéo léo.

Người phụ nữ này không phải ai khác mà là Từ Xuân Quyên năm đó bởi vì con trai bị bệnh mà tạm nghỉ học.

Lúc ấy bởi vì đối phương tạm nghỉ học, Đại Kiều và Thái Như Nam còn gửi tiền cho đối phương, chỉ là sau này vẫn luôn không có tin tức, Từ Xuân Quyên cũng chưa từng về lại trường học.

Thái Như Nam rất là tức giận, không phải cô ấy muốn đối phương mang ơn đội nghĩa với chính mình, chỉ là gửi nhiều tiền đi như vậy, đối phương tốt xấu cũng phải nói tiếng cảm ơn chứ!

Nhưng cái gì cũng không có, cô ấy nói ném tiền vào trong nước còn có thể có một tiếng vang đấy!

Đại Kiều lại không quá cái nhìn quá lớn với chuyện này, khi cô quyết định gửi tiền đi, cô đã nghĩ tới trường hợp tiền này có đi mà không có về.

Lúc ấy các cô cùng ở trong một ký túc xá đã hơn một năm, tuy rằng cảm tình không nặng, nhưng khi biết đối phương cần trợ giúp, cô không thể thờ ơ.

Đương nhiên, điều này không có nghĩa cô là thánh mẫu, thí dụ như bạn ký túc xá Tống Ngọc Liên sau khi tốt nghiệp không tìm được công việc tốt tới tìm cô, cô căn bản không gặp cô ấy.

Bình Luận (0)
Comment