Thời gian nhoáng cái lại trôi qua ba tháng.
Lại qua một năm mới, giữa mùa hoa khói tháng ba, Đại Kiều bắt đầu đau bụng.
Không giống như phòng lớn của nhà họ Kiều, người thì lấy dao phay, người thì ăn mặc quần cộc có màu sắc và hoa văn như quần của các bà cụ chạy như điên trong tiểu khu, sau khi nhà họ Hoắc phát hiện Đại Kiều sắp sinh thì vô cùng bình tĩnh.
Vừa lúc hôm nay là cuối tuần, Hoắc Trì không cần đi làm, tất nhiên là ở trong nhà làm bạn với Đại Kiều.
Kỳ thật kể cả ngày thường phải đi làm, anh cũng sẽ mau chóng xử lý công việc thật nhanh, sau đó lấy hết khả năng trở về với cô, đặc biệt là ở tháng cuối cùng theo ngày sinh đã dự tính.
Bụng Đại Kiều vừa đau, anh đã ngay lập tức bế cô lên theo kiểu công chúa, sau đó vừa đi ra ngoài vừa thông báo cho người trong nhà.
So với con trai thì Đái Thục Phương lại có chút lo lắng, nhưng dưới sự ảnh hưởng của con trai, bà cũng bình tĩnh lại rất nhanh chóng.
Sau đó bà cầm lấy thùng sinh đã được chuẩn bị từ trước, bảo Chung Khang Đức trông con, bà muốn đi bệnh viện chờ sinh.
Nhưng chú nhỏ Chung Vãn Hào này làm sao cam tâm với chuyện bị ném ở nhà, làm nũng đòi đi cùng.
Người làm cha già là Chung Khang Đức này căn bản thắng không nổi sự làm nũng của con trai, nhanh chóng ôm bé chạy theo.
Hoắc Hoa Thanh nghe được động tĩnh cũng đi ra từ thư phòng, tất nhiên là cũng muốn đi.
Vì thế cả nhà họ Hoắc lên đường.
Cũng may mấy năm nay nhà họ Hoắc mua thêm hai chiếc xe, hơn nữa Chung Khang Đức cũng tự mua xe hơi cho mình, cho nên hoàn toàn đủ dùng.
Hoắc Trì ôm Đại Kiều đặt lên ghế phụ, định tự mình lái xe.
Lúc này, anh không thể yên tâm giao an nguy của vợ con cho những người khác.
Sau khi lên xe, anh thò lại gần, hôn ở trên mặt cô một cái nói: “Ngoan nào, chúng ta sẽ đến bệnh viện nhanh thôi!”
Bụng Đại Kiều đau âm ỉ, nhưng mà so sánh với những người khác thì cô có cảm giác đau đớn ở bụng của chính mình cũng không nghiêm trọng lắm, ít nhất không tới mức làm cô khàn giọng mà thét chói tai.
Cô câu môi, má lúm đồng tiền ở khóe miệng hiện ra: “Anh Hoắc Trì không cần sốt ruột, em còn có thể chịu được.”
Theo tuổi càng ngày càng tăng, ở bên ngoài cô sẽ kêu tên của anh, nhưng khi hai người ở chung, cô vẫn theo thói quen mà gọi anh là anh Hoắc Trì.
Đương nhiên, Hoắc Trì cũng thích cô gọi anh như vậy, đặc biệt là khi hai người làm chuyện thân mật.
Nếu mà cô không chịu gọi, anh còn sẽ cố ý giày vò cô.
Nghĩ đến khi hai người làm chuyện thân mật, mặt Đại Kiều lại nóng lên.
Hoắc Trì kỳ quái mà nhìn cô một cái: “Sao mặt lại đỏ thế nào? Là do nóng quá à? Hay là không thoải mái ở chỗ nào?”
Trong lòng Đại Kiều xấu hổ đến vô cùng, nhanh chóng phủ nhận nói: “…… Không, chỉ là…… em cũng không biết, hẳn là phản ứng khi sinh con.”
Hoắc Trì “à” một tiếng, cũng không miệt mài tìm hiểu.
Đại Kiều thấy thế, lúc này mới trộm thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Khi đến bệnh viện, bác sĩ làm một cuộc kiểm tra cho cô, phát hiện cửa tử cung đã mở, nhanh chóng đẩy cô vào phòng sinh.
Hoắc Trì muốn đi vào theo, nhưng thời buổi này thiết bị của bệnh viện không đủ hoàn thiện, phòng sinh ngoại trừ Đại Kiều còn có những sản phụ khác, tất nhiên là hộ sĩ và bác sĩ không cho anh đi vào.
Hoắc Trì thấy thế rất là nôn nóng.
Đại Kiều nhanh chóng lên tiếng trấn an nói: “Anh đừng lo lắng, em sẽ ra nhanh thôi!”
Hộ sĩ và bác sĩ nghe được lời này, đều cảm thấy cô quá non.
Bình thường thì thai đầu tiên đều sẽ không sinh ra quá nhanh được, huống chi bụng cô còn có hai đứa, đến lúc đó nói không chừng còn có nguy hiểm đấy!
Chỉ là loại lời nói này các cô chắc chắn không dám nói ra, nếu không ảnh hưởng đến cảm xúc của thai phụ đến lúc đó các cô lại bị truy cứu trách nhiệm.
Nhưng các cô đã bị vả mặt rất nhanh!
Đại Kiều được đẩy vào phòng sinh không đến nửa giờ, hai đứa nhỏ đã bình yên sinh ra.
Một đôi long phượng thai, bé trai là anh, bé gái là em.
Tốc độ sinh con này quả thực làm toàn bộ phòng sinh ngạc nhiên.
Mấu chốt là sau khi sinh xong, tinh thần của Đại Kiều còn rất tốt, không thấy mỏi mệt một chút nào.
Một sản phụ đi vào sớm hơn cô ba giờ nhưng vẫn còn chưa có sinh con ra được thấy thế “Oa” một tiếng rồi khóc.
Người so người, tức chết người!
Mệnh cô ấy khổ quá đi mất!
Đối với chuyện Đại Kiều ra ngoài nhanh như thế, người nhà họ Hoắc cũng bị hoảng sợ.
Trong nháy mắt mà Đại Kiều được đẩy ra, Hoặc Trì vọt lên ngay lập tức, nhìn đến sắc mặt của cô còn khá bình thường, trong lòng thở dài nhẹ nhõm một hơi: “Em vất vả rồi, Niệm Niệm.”
Đại Kiều nhìn anh cùng nhau cười: “Không vất vả.”
Lời này thật sự không phải là khách khí, cô cũng không chịu quá nhiều vất vả.
Hoắc Trì nắm tay cô, một đường giúp cô về tới phòng sinh, sau đó tìm đồ ăn thức uống cho cô.
Đái Thục Phương đứng bên cạnh muốn nhúng tay cũng không nhúng nổi, đành phải đi ôm cháu gái nhỏ thân yêu của bà!
Ông trời ơi, bà ngóng trông một đứa bé gái mềm mại dễ thương như vậy thật nhiều năm rồi, từ con gái mong đến cháu gái, rốt cuộc bà cũng mong được một đứa!
Hơn nữa cháu gái nhỏ không khỏi đẹp quá đi mất.
Những đứa trẻ khác khi mới sinh ra làn da đều nhăn dúm dó, phải đợi vài ngày mới trở nên đẹp, nhưng cháu gái nhỏ trong lòng ngực bà đẹp giống như tiên nữ nhỏ hạ phàm!
Chỉ thấy làn da của bé trắng nõn mềm mại, so với vừa trứng gà bóc vỏ còn mềm hơn ba phần.
Trên người bé cũng không tìm được một chút dấu vết của sự nhăn dúm dó, khuôn mặt nhỏ chắc nịch sáng bóng, mũi nhỏ cao vô cùng, miệng nhỏ ngậm chặt, màu sắc hồng nhuận, làm khuôn mặt trứng ngỗng bé bằng bàn tay càng thêm thanh tú.
Chỉ tiếc lúc này đôi mắt của bé không mở, nhưng mà xem ngũ quan này của bé là đủ biết, sau khi lớn lên chắc chắn là một giai nhân!
Còn anh trai đang được Hoắc Hoa Thanh ôm vào trong ngực lúc này, cũng đẹp giống như em gái vậy.
Hai anh em rất giống nhau, nhưng mà mũi của anh trai làm khuôn mặt có vẻ anh tuấn hơn một chút, mà tổng thể của em gái lại thanh tú hơn một chút.
Nói ngắn lại, hai đứa nhỏ đều đẹp vượt quá sức tưởng tượng của mọi người!
Kỳ thật vừa rồi khi ở phòng sinh, lúc mấy hộ sĩ nhìn thấy hai đứa nhỏ cũng đã kinh ngạc một phen.
Không phải các cô chưa từng trông thấy trẻ em vừa sinh ra đã đẹp, chỉ là đẹp đến như vậy thì thật đúng là lần đầu tiên nhìn thấy!
Hoắc Hoa Thanh ôm chắt trai, đôi mắt vẩn đục nhìn về phía chắt gái, hốc mắt đã ươn ướt!
Cho dù hiện tại bắt ông chết đi ngay lập tức, ông cũng không còn gì để tiếc nuối!
Bên nhà họ Kiều vừa nhận được điện thoại của Hoắc Trì thì đã chạy tới ngay lập tức.
Chỉ là bọn họ không nghĩ tới tốc độ của Đại Kiều nhanh như vậy, bọn họ còn chưa tới được bệnh viện, em bé cũng đã sinh ra!
Hai người Kiều Tú Chi và Lâm Tuệ sốt ruột chạy tới, muốn nhanh chóng đến phòng sinh với Đại Kiều, ai ngờ Đại Kiều lại lần nữa làm họ giật mình.
Nhưng mà Kiều Tú Chi cũng chỉ kinh ngạc một chút, trong lòng rất nhanh đã hiểu ra, nhìn cháu gái sắc mặt hồng nhuận, bà sờ sờ đầu của cô: “Có muốn ăn cái gì hay không?”
Đại Kiều trở tay ôm lấy eo của bà nội cô, làm nũng nói: “Bà nội, vừa rồi cháu vẫn luôn nghĩ về cơm rượu nếp mà bà ủ, nghĩ đến mức miệng sắp chảy hết cả nước miếng ra.”
Kiều Tú Chi cười nói: “Đã là người làm mẹ rồi, sao tính còn con nít như thế này?”
Đại Kiều ôm eo bà nội không buông tay: “Dù cho cháu có làm bà đi nữa thì cháu vẫn là cháu gái ngoan của bà!”
Tuổi càng ngày càng lớn, nội tâm của cô lại càng lo lắng có một ngày ông nội bà nội sẽ rời xa chính mình, cho nên cô rất là quý trọng mỗi một khắc ở bên bọn họ.
Kiều Tú Chi sờ sờ mặt, sau đó liền trở về cùng Tiết Xuyên, hai người tự mình làm cơm rượu nếp cho cô.
Hai người Lâm Tuệ và Kiều Chấn Quân thấy con gái thân với ông nội bà nội hơn, trong lòng đều có chút ê ẩm.
Đến chiều, những người khác của nhà họ Kiều cũng đến bệnh viện.
Mọi người nhìn thấy Đại Kiều sinh long phượng thai, hơn nữa vẫn là một đôi long phượng thai xinh đẹp đến vậy, đều ao ước vô cùng.
Đặc biệt là Kiều Đông Hà, trước kia cô ấy còn cảm thấy sinh con gái hay con trai cũng được, nhưng từ khi con trai nhỏ Tiểu Bảy Cân càng ngày càng lớn, thật là làm người ghét chó ngại!
Có đôi khi cô ấy thật hận không thể nhét thằng bé lại vào bụng!
Đái Hiểu Tuyết cũng hâm mộ vô cùng, cô ấy cũng rất muốn sinh một đôi long phượng thai!
Hơn nữa càng quan trọng là, con của Đại Kiều thật là quá quá quá đẹp…… hu hu hu!
Thật là làm kẻ mê nhan sắc như cô ấy hâm mộ vô cùng!
Tuy rằng con gái của cô ấy trông cũng được, nhưng không so nổi đâu không so nổi!
Hơn nửa năm này Kiều Đông Anh vẫn luôn vội vàng gây dựng sự nghiệp, tuy rằng nhà họ Thẩm cũng có thúc giục, nhưng Thẩm Thiên Hựu giúp cô gánh lấy tất cả áp lực, cho nên cô ấy vẫn luôn không định sinh con sớm như vậy.
Chỉ là lúc này nhìn thấy hai đứa trẻ tinh xảo như kim đồng ngọc nữ này, đột nhiên cô ấy lại muốn thay đổi tâm ý.
Sinh một đứa bé ra để chơi, dường như cũng không phải một chuyện xấu nhỉ?
Nhiều năm lúc sau, khi con trai của hai người là Thẩm Quân Hành biết rằng chính mình bị coi như món đồ chơi mà sinh ra, tâm trạng rất là phức tạp.
Cảm giác còn không bằng nạp tiền điện thoại được tặng!
Mọi người đều rất vui vẻ cho nhà họ Hoắc và Đại Kiều, ngoại trừ Vạn Xuân Cúc.
Khi Vạn Xuân Cúc nhìn thấy long phượng thai, quả thực là vạn tiễn xuyên tâm!
A a a a!
Vì cái gì Đại Kiều vĩnh viễn đều may mắn như vậy?
Vậy mà lại vừa sinh đã là long phượng thai!
Vì cái gì cặp long phượng thai đẹp như vậy không phải của chi trưởng bọn họ chứ?
Rất muốn trộm em bé a a a!
Chỉ là trộm em bé là không có khả năng, đời này đều không thể, hơn nữa dù cho bà ta muốn ôm em bé thì đều vẫn luôn không đợi được cơ hội.
Thật là làm bà ta tức chết mà!