Đoàn Sủng Cẩm Lý Ở Thập Niên 70 (Bản Dịch Full)

Chương 77 - Chương 77. Lời Gì Cũng Dám Nói

Chương 77. Lời gì cũng dám nói Chương 77. Lời gì cũng dám nói

Kiều Chấn Quốc cười nhìn bà ta: “Mẹ anh sinh ba đứa con trai, em mới sinh một đứa con trai đã muốn ban thưởng, em à, em không đẹp bao nhiêu, tưởng tượng ngược lại là đẹp vô cùng!”

Vạn Xuân Cúc: “...”

Sao bà ta lại không nhớ lâu, hết lần này tới lần khác muốn nói chuyện với tên đầu gỗ này!!

Vạn Xuân Cúc tức giận đến thở hổn hển, hờn dỗi xoay người sang chỗ khác, cũng không muốn tiếp tục nói chuyện với chồng mình!

Lúc tới bệnh viện trên trấn sắc trời đã tối hẳn, cho nên hai mẹ con Kiều Tú Chi đi về trong màn đêm.

Kỳ thật từ góc độ an toàn tới nói, tốt nhất bọn họ nên ở bệnh viện một đêm, ngày mai về cùng vợ chồng Chấn Quốc, nhưng Kiều Tú Chi lo người trong nhà lo lắng, cho nên vẫn quyết định trở về ngay.

Khi bọn họ trở lại thôn Thất Lý, phần lớn thôn dân đều đã ngủ rồi, chỉ có nhà họ Kiều vẫn sáng đèn.

Tiết Xuyên nghe được động tĩnh, cầm một chiếc áo khoác chạy đến, vừa khoác áo cho vợ, vừa nói: “Thế nào? Vợ thằng cả không sao chứ?”

“Vợ thằng cả không có việc gì, đứa bé không mất!” Kiều Tú Chi nắm chặt tay ông, phát hiện tay ông lạnh buốt. “Thân thể ông vốn không tốt, không nên ra!”

Nói xong hai vợ chồng ôm nhau đi vào.

Kiều Chấn Dân: “...”

Cha, mẹ, có phải hai người quên sau lưng còn có con hay không???

Tuy Kiều Chấn Dân bị lấp đầy cẩu lương nhưng trong lòng rất ngưỡng mộ.

Cha mẹ ông ta chân chính làm được đồng cam cộng khổ.

Ông ta hay chạy ra ngoài, cũng coi là người thấy qua việc đời, nhưng những năm gần đây, ông ta cũng chưa từng thấy đôi vợ chồng nào có tình cảm tốt hơn cha mẹ mình!

Ông ta mang theo một thân gió lạnh đi vào trong nhà, vốn tưởng rằng nghênh đón mình sẽ là một phòng thanh lãnh, không nghĩ tới trong phòng ánh đèn vẫn sáng.

Khóe miệng ông ta giương lên, sải bước đi vào.

Một ngày này, nhà họ Kiều qua một đêm trừ tịch loạn cào cào.

Ngày hôm sau là mùng một đầu năm, bên ngoài người đến người đi, vô cùng náo nhiệt.

Có mấy người đàn bà nhiều chuyện mượn cơ hội chúc tết đến nghe ngóng tin tức Vạn Xuân Cúc.

Kiều Tú Chi thực sự phiền chán hành vi của các bà, chỉ là nếu bà không nói, chỉ sợ lời đồn đại sẽ truyền đi càng thêm khó nghe.

Cho nên bà gọn gàng dứt khoát nói cho họ biết: “Vợ thằng cả không có việc gì, đứa bé cũng không sao, hôm nay là có thể trở về.”

Thôn dân nghe vậy, mặc dù từng người không có nói gì, nhưng trong lòng phần lớn là không tin.

Dù sao chiều hôm qua Vạn Xuân Cúc gào còn lớn hơn tiếng mổ heo, sắc mặt cũng rất khó coi, đã ngã thành như vậy, sao đứa bé lại không có việc gì?

Đám người nhìn nhau, nháy mắt ra hiệu, đều cảm thấy Kiều Tú Chi quá để ý mặt mũi, cho nên mới nói dối lừa họ.

Kiều Tú Chi thấy họ như vậy, càng thấy mệt mỏi, đứng lên trực tiếp đuổi người: “Chúng tôi phải đi bệnh viện đón người, không có thời gian chiêu đãi các người!”

Đám người: “............”

Đám người cảm thấy bị mất mặt, có chút không vui, nhưng đối với Kiều Tú Chi một quyền có thể đánh chết lợn rừng hơn hai trăm cân, họ giận mà không dám nói gì.

Kiều Tú Chi mới không thèm để ý họ có vui hay không, gọi thằng năm rồi đi ra cửa.

Đi vào bệnh viện, hai vợ chồng Kiều Chấn Quốc và Vạn Xuân Cúc đang ăn sáng.

Vạn Xuân Cúc một tay ôm một bát mì hoành thánh, một tay khác cầm một cái bánh bao chay, sột soạt ăn hùng hùng, ăn đến vô cùng vui vẻ.

Kiều Chấn Quốc thấy mẹ đến, lập tức đứng lên: “Mẹ, mọi người đã tới!”

Kiều Tú Chi đánh giá dâu cả một chút, hỏi: “Vợ con thế nào? Bác sĩ nói thế nào?”

Kiều Chấn Quốc còn chưa kịp trả lời, Vạn Xuân Cúc đã cướp lời: “Mẹ, con cảm thấy bụng còn hơi không thoải mái, mẹ thấy có phải là nên ở viện thêm hai ngày?”

Lúc Vạn Xuân Cúc nói lời này, lực lượng rõ ràng không đủ.

Ở bệnh viện thực sự rất thư thái, không cần làm việc nhà, lại có thể ăn ngon nhiều như vậy, bà ta muốn ở lại đây thêm hai ngày.

Nhưng mẹ chồng còn chưa mở miệng, chồng bà đã lắc đầu như trống bỏi: “Không được không được! Tiền nằm bệnh viện một ngày tốn năm hào, em ăn một bữa hết hai hào, hai ngày là hơn một đồng! Lại ở tiếp, trong nhà sẽ bị em ăn chết! Em lại không biết sức ăn của em còn hơn cả heo đội sản xuất nuôi à!”

Vạn Xuân Cúc: “............”

“Phốc phốc ——“

Kiều Chấn Dân nghe thế, suýt bị nước miếng của mình làm sặc chết!

Anh cả mình thật sự là không biết sợ, lời gì cũng dám nói!

Kiều Tú Chi không phải mẹ chồng hà khắc, nhưng cũng không phải dễ gạt gẫm.

Bà lành lạnh nhìn dâu cả một cái nói: “Nếu bụng không thoải mái, vậy để bác sĩ tới kiểm tra một chút đi, thằng cả, con mau đi gọi bác sĩ tới!”

Vạn Xuân Cúc bị mẹ chồng nhìn thoáng qua, đã run rẩy vô cùng, lại nghe lời này, cả người lập tức từ trên giường bệnh nhảy dựng lên: “Mẹ, con đột nhiên hết đau, cho nên không cần tìm bác sĩ đến xem, chúng ta bây giờ xuất viện đi! Chấn Quốc, anh nghe thấy em nói không? Đừng đi tìm bác sĩ! Anh mau trở lại!”

Bình Luận (0)
Comment