Đoàn Sủng Cẩm Lý Ở Thập Niên 70 (Bản Dịch Full)

Chương 76 - Chương 76. Đại Công Thần Của Nhà Họ Kiều

Chương 76. Đại công thần của nhà họ Kiều Chương 76. Đại công thần của nhà họ Kiều

Cũng phải nói, đứa bé Đại Kiều kia quá tà môn!

Vừa ra đời thiếu chút nữa khắc chết mẹ và em gái, lại làm cha bị liệt, hiện tại lại đến phiên bác gái Vạn Xuân Cúc này!

Chậc chậc chậc, về sau vẫn nên cách đứa bé kia xa một chút!

Chuyện Vạn Xuân Cúc ngã sấp xuống chảy máu rất nhanh như mọc cánh, truyền khắp toàn bộ thôn Thất Lý.

Nhà họ Phương cũng rất nhanh biết.

Phương Tiểu Quyên đắc ý vô cùng, khoảng thời gian này nhà họ Phương quá xui xẻo, rốt cục nghe được một tin tức tốt!

Bà ta đi tới cửa, vỗ đùi lớn tiếng hét: “Tôi đã nói rồi, đó chính là tai họa trời sinh, ai dính vào nó sẽ không may!”

“Tôi với Tiểu Kiều đều rời khỏi nhà họ Kiều, nhưng mỗi lần vừa gặp nó, không phải bị vật lộn thì chính là bị đánh, Thiên Sát Cô Tinh như vậy, tôi khuyên các người về sau không nên tới gần nó, nếu không còn không biết sẽ đen đủi như thế nào đâu!”

Ngay cả người xem như giao hảo với nhà họ Kiều, lần này cũng không đứng ra nói chuyện vì Đại Kiều.

Gần sang năm mới thấy máu, thực sự quá không may mắn!

Mấy đứa bé nhà họ Kiều đều bị dọa sợ.

Nhất là An Bình, mẹ cậu là vì muốn đi qua dìu cậu mới ngã, cậu cầm tiền mừng tuổi còn nóng hầm hập, trên mặt cũng không cười nữa.

Đại Kiều cũng rất lo lắng.

Thấy các anh chị họ đều rầu rĩ không vui, cô lập tức lấy kẹo thỏ trắng Đông Lâm cho ra, chia sẻ với các anh chị.

Tiết Xuyên đi tới thấy cảnh này, trên mặt lộ ra nụ cười.

Vì trấn an mấy đứa bé, ông lấy hàng tết chuẩn bị cho khách ăn trong tết ra, An Bình không tim không phổi, nhìn thấy nhiều đồ ăn ngon như vậy, rất nhanh lại có tinh thần.

Kiều Tú Chi chỉ huy hai đứa con trai, vội vã chạy đến đến bệnh viện trên trấn.

Đoạn đường này đi thật sự là quá vất vả.

Đường đi mấp mô không bình thản không nói, đi được nửa đường còn tuyết rơi, lại thêm Vạn Xuân Cúc một đường kêu rên không ngừng, Kiều Tú Chi suýt một chưởng đánh ngất bà cho xong việc!

Bác sĩ trực ban nhìn thấy một người đàn ông ôm một người phụ nữ đẫm máu đi vào, nghiêm mặt nói: “Nhanh, nhanh ôm vào phòng cấp cứu!”

Hỏi rõ ràng tình huống, ngay cả bác sĩ cũng cho rằng Vạn Xuân Cúc không giữ được cái thai này.

Ai ngờ một phen kiểm tra xong, máu chảy tuy không ít, nhưng đứa bé thế mà không xảy!

Hai bác sĩ trực ban khoa phụ sản đều giật mình: Đứa nhỏ này không khỏi cũng quá ương ngạnh đi?

Người nhà họ Kiều nghe được đứa bé vẫn còn, cũng không khỏi thở dài một hơi.

Chỉ có Vạn Xuân Cúc kinh ngạc đến ngây người, lúc lâu sau mới lôi kéo tay áo bác sĩ hỏi: “Bác sĩ, ông xác định trong bụng của tôi có... đứa bé?”

Vạn Xuân Cúc thật rất khiếp sợ!

Trước đó bà ta là giả vờ mang thai, làm sao giả bộ một chút lại thành thật rồi?

Bác sĩ nghe bà ta hỏi vậy, hơi sửng sốt, rất nhanh đã hiểu thành bà ta lo lắng xảy mất con, thế là an ủi bà ta: “Nữ đồng chí yên tâm, mặc dù cô chảy không ít máu, nhưng con cô rất mạnh mẽ, nhưng về sau vẫn phải cẩn thận một chút, không thể lại sơ sẩy!”

Vạn Xuân Cúc ngơ ngẩn tại chỗ, sau đó lập tức vui mừng nhướng mày.

Bà ta mang thai!!!

Như vậy, bà ta rốt cuộc không cần lo lắng nói dối bị phơi bày!

Nếu Trần Xảo Xảo biết bà ta mang thai, chỉ sợ sẽ tức điên!!

Mặc dù đứa bé không mất, nhưng dù sao Vạn Xuân Cúc chảy nhiều máu như vậy, để an toàn, bác sĩ để họ ở lại viện quan sát một ngày, nếu ngày mai không có chuyện thì xuất viện.

Mặc dù Kiều Tú Chi thường xuyên cảm thấy dâu cả ngu xuẩn như heo, nhưng bà không phải bà mẹ chồng hà khắc, đương nhiên sẽ không vì chuyện như thế này làm khó dễ người khác.

Bà để Kiều Chấn Quốc ở lại chăm vợ, bà với thằng năm về nhà báo cho những người khác, ngày mai lại đến đón họ.

Trước khi đi, Kiều Tú Chi cho Kiều Chấn Quốc năm đồng tiền, để chính ông ta nhìn xem tiêu.

Kiều Chấn Quốc ở cửa ra vào nhìn mẹ và em trai đi về, thẳng đến không nhìn thấy người, ông ta mới quay người trở về phòng bệnh.

Vạn Xuân Cúc nằm trên giường bệnh, tay sờ bụng mình, kiêu ngạo: “Chấn Quốc, em có dự cảm, đứa bé này nhất định là con trai!”

Kiều Chấn Quốc lại là không quan trọng con trai hay con gái, dù sao sinh ra đều phải nuôi.

Vạn Xuân Cúc lúc này tâm tình tốt, không cần chồng trả lời bà ta cũng có thể nói không ngừng: “Chấn Quốc, anh nói nếu em lại cho nhà họ Kiều thêm đứa cháu trai, mẹ có thể ban thưởng hay không?”

Kiều Chấn Quốc kỳ quái mà nhìn bà ta: “Em cũng không phải sinh con cho mẹ, tại sao phải thưởng cho em?”

Cảm giác nghẹn tim kia lại nổi lên!!

Vạn Xuân Cúc trong lòng nói với mình nhất không thể nổi giận: “Em nói trọng điểm là cháu trai, cháu trai! Trước mắt nhà họ Kiều chỉ có em sinh con trai, chú hai và chú năm đều chỉ sinh con gái, nếu em lại sinh con trai, không phải em sẽ thành đại công thần nhà họ Kiều sao?”

Bình Luận (0)
Comment