Đoàn Sủng Cẩm Lý Ở Thập Niên 70 (Bản Dịch Full)

Chương 75 - Chương 75. Mang Thai

Chương 75. Mang thai Chương 75. Mang thai

Vạn Xuân Cúc ngã một phát, vốn là việc không đáng lo, nhưng bụng đột nhiên đau dữ dội.

Dưới mông còn truyền đến cảm giác ẩm ướt, bà ta duỗi tay sờ: “Máu! Tôi chảy máu! Tôi sắp chết!!”

Đám người giật mình.

Vừa rồi Vạn Xuân Cúc kêu rên, bọn họ còn tưởng bà ta giả vờ, lúc này thấy tay bà ta đầy máu, nhao nhao đứng lên.

Kiều Chấn Quốc cũng giật mình, trắng mặt chạy đến trước mặt vợ ngồi xuống: “Vợ, em phải sống nha!”

Vạn Xuân Cúc vẻ mặt suy yếu: “Chấn Quốc, chúng ta làm vợ chồng nhiều năm như vậy, em cũng chưa cầu xin anh chuyện gì...”

Bà ta còn chưa nói hết đã bị Kiều Chấn Quốc cắt đứt: “Ai nói không có! Hồi trước không phải em bắt anh khen em sao? Thật sự là làm khó người ta, em nói em không có ưu điểm gì, bảo anh khen em thế nào? Nói đi phải nói lại, trí nhớ của em sao kém như vậy, nhìn có vẻ như chưa già đã yếu!”

“............”

Vạn Xuân Cúc nghẹn họng, suýt chết trước mặt chồng mình!

Đám người: “...”

Trần Xảo Xảo biết lúc này không nên cười, nhưng bà ta thật sự nhịn không được!

Bác cả thật đúng là đàn ông đầu đất!

Vạn Xuân Cúc hít sâu một hơi: “Anh đừng nói chuyện, anh để em nói hết đã rồi nói! Tục ngữ nói, có mẹ kế sẽ có cha dượng, nếu em chết, anh có thể đừng tái giá không?”

Nói ra yêu cầu như thế, trong lòng Vạn Xuân Cúc cũng rất thấp thỏm.

Dù sao Kiều Chấn Quốc mới ba mươi hai tuổi, đang lúc tráng niên, nhưng bà ta thật lo lắng ông ta cưới quỷ cái về, sẽ ngược đãi con trai bảo bối của bà ta, nếu thật như thế, bà ta chết cũng không nhắm mắt!

Không nghĩ tới Kiều Chấn Quốc không hề nghĩ ngợi đã gật đầu đồng ý: “Cái này em yên tâm, nếu em chết, anh tuyệt đối sẽ không tái giá!”

Vạn Xuân Cúc cảm động!

Mặc dù chồng bà ta thường xuyên trêu tức bà ta, nhưng tóm lại trong lòng có bà ta.

Ai ngờ sau một giây đã nghe được chồng mình bổ sung: “Nếu em chết, trong nhà sẽ ít đi một cái dạ dày vương, anh cũng không thể tái giá một người nữa về, nếu có thể ăn giống em, vậy còn không bằng cô độc đâu!”

Vạn Xuân Cúc: “.........”

Có đôi khi cuộc trò chuyện chết yểu như thế!

Cảm động cái quỷ, trong lòng có bà ta cái gì!

Một hơi nghẹn ở ngực, Vạn Xuân Cúc cảm thấy bụng càng đau: “Anh biến đi, em không muốn nhìn thấy anh! Ôi, bụng tôi...”

Kiều Tú Chi quả thực không muốn nhìn hai đứa ngu xuẩn này!

Nếu không phải thằng cả rất giống hai vợ chồng bọn họ, bà thật hoài nghi ông ta không phải con của bà và Tiết Xuyên!

Bà trấn định chỉ huy: “Thằng năm, con đến đại đội sản xuất xin thư giới thiệu, thuận tiện mượn xe la về! Thằng cả, từ giờ trở đi con đừng lên tiếng, lát nữa xe la đến đây, con ôm vợ lên xe, sau đó cùng đi bệnh viện!”

Kiều Chấn Quốc ngẩng đầu, khó hiểu mà nhìn mẹ mình.

Vì sao không cho ông ta nói chuyện? Ông ta đã làm gì sai?

Cũng may ông ta rất nghe lời mẹ, nếu mẹ không cho ông ta lên tiếng, vậy ông ta sẽ không há mồm.

Kiều Chấn Dân rất nhanh đã mượn được xe la về, Kiều Chấn Quốc ôm vợ mình lên xe la.

Kiều Tú Chi nói với Tiết Xuyên: “Tôi đi theo chúng, trong nhà giao cho ông.”

Tiết Xuyên nhẹ nhàng nắm chặt tay vợ: “Bà yên tâm.”

Đoạn đường này đi Vạn Xuân Cúc làm như mổ heo, không muốn làm mọi người chú ý cũng không được.

Có người đến nghe ngóng: “Vợ Chấn Quốc, cô làm sao thế? Sao lại kêu giống sinh con vậy?”

Vạn Xuân Cúc ôi ôi réo lên không ngừng: “Tôi sắp chết, bụng tôi đau chết mất!”

Kiều Tú Chi trợn trắng mắt nhìn trời, lập tức ra lệnh cho con dâu cả: “Vợ thằng cả, cô câm miệng cho tôi!”

Vạn Xuân Cúc đắp kín chăn bông dày, mọi người không nhìn thấy trên người bà chảy máu, chỉ thấy sắc mặt bà quá khó nhìn, mà còn kêu thành dạng kia, nhìn qua không giống giả vờ.

Mọi người càng thêm tò mò.

Đoàn người Kiều Tú Chi vừa đi, bọn họ lập tức chạy tới nhà họ Kiều tìm hiểu tin tức.

Mấy đứa bé nhà họ Kiều đều sớm bị Tiết Xuyên nhắc nhở, cho nên đám người cũng không tìm hiểu được cái gì, nhưng bọn họ vẫn được nhà họ Cố sát vách nhà họ Kiều cho biết từ đầu đến cuối.

“Vợ Chấn Quốc ngã, xem ra ngã không nhẹ, còn chảy máu, đứa bé trong bụng nhất định không giữ nổi!” Bà Cố vẻ mặt cảm thán.

“Cái gì? Vợ Chấn Quốc mang thai? Sao một chút cũng nhìn không ra?”

Dù sao trước đó bộ dáng bà chạy hùng hục mọi người còn khắc sâu ấn tượng.

Bà Cố vì mình tin tức linh thông mà cảm thấy kiêu ngạo: “Chúng tôi ở sát vách nhà họ Kiều, còn có cái gì không biết?”

Có người liền kỳ quái nói: “Đang êm đẹp sao lại ngã, ngày đó cô ta chạy nhanh như vậy cũng không có chuyện gì!”

Bà Cố đột nhiên hạ giọng: “Theo tôi, nhất định là bị đứa bé Đại Kiều kia khắc, bà xem trước kia đứa nhỏ này không tới, người nhà họ Kiều đều còn khỏe mạnh, thời gian này con bé hay tới, lập tức xảy ra chuyện!”

Lời này vừa ra lập tức được mọi người tán đồng.

Bình Luận (0)
Comment