Hai cô con gái, tính tình Hồng Hà có phần rất giống bà, hơi chút là nóng.
Nhưng hết lần này tới lần khác cô lại không giống phần tốt, một cô gái nóng tính như vậy, thường thường tại nhà chồng nén giận, nhẫn thành bánh bao thịt!
Hồng Mai trời sinh lạnh tình, trong nhà nhiều người như vậy, bà ta không thân với ai, nhưng người càng ích kỷ, càng biết lo cho mình, bởi vậy xưa nay bà không lo lắng Hồng Mai.
Thấy cha mẹ chồng tuổi đã cao còn dinh dính nhơn nhớt, Vạn Xuân Cúc chỉ cảm thấy răng của mình đều sắp bị chua ghê!
Bà ta liếc mắt nhìn xung quanh, rơi vào Trần Xảo Xảo đối diện: “Em dâu út, em có thể rót cốc nước giúp chị hay không? Vốn chút chuyện nhỏ này không nên làm phiền em, nhưng em cũng biết chị mang thai, chị sợ không cẩn thận lại ngã, đành phải làm phiền em.”
Miệng nói phiền, nhưng động tác của bà ta tuyệt không khách khí, trực tiếp đưa bát sứ tới trước mặt Trần Xảo Xảo, còn cố ý học bộ dáng bình thường của Trần Xảo Xảo, hếch cằm dùng đuôi mắt nhìn bà ta.
Trần Xảo Xảo tức giận đến cắn răng!
Bà ta thật không nghĩ tới Vạn Xuân Cúc may mắn như vậy, giả mang thai còn có thể giả thành thật!
Đột nhiên, mắt bà ta sáng lên, đứng lên cầm bát sứ trong tay Vạn Xuân Cúc, cười nói: “Chị dâu cả chờ, em đi rót chén nước cho chị!”
Vạn Xuân Cúc hơi ngơ ngác, trực giác nói cho bà ta Trần Xảo Xảo muốn giở trò xấu, nhưng bà ta đoán không ra đối phương muốn làm cái gì.
Trần Xảo Xảo quay người đi đến nhà bếp, đổ nước vào, rồi trực tiếp phun một bãi nước miếng vào chén!
Muốn uống nước bà ta rót đúng không?
Vậy để Vạn Xuân Cúc uống đủ!
Bưng nước trở về, Trần Xảo Xảo vẫn một bộ dáng tính tình tốt, cái này khiến trong lòng Vạn Xuân Cúc càng thấy nguy hiểm.
Trần Xảo Xảo: “Không phải chị dâu muốn uống nước sao? Làm sao hiện tại lại không uống?”
Vạn Xuân Cúc nghi ngờ nhìn bà ta: “Thím năm, không phải thím nhổ nước miếng vào nước đi?”
Bởi vì bà ta từng làm qua loại chuyện này với Trần Xảo Xảo, suy bụng ta ra bụng người, bây giờ bà ta nhìn đối phương, luôn cảm thấy đối phương cũng sẽ làm như mình.
Trần Xảo Xảo hơi dừng, biểu lộ có chút cứng ngắc nói: “Chị dâu nói bậy bạ gì đó, sao em lại làm chuyện thất đức như thế!”
Vạn Xuân Cúc vẫn không tin, đưa bát sứ tới: “Vậy thím uống một ngụm cho tôi xem một chút!”
Trần Xảo Xảo lần nữa tức giận đến cắn răng!
Không phải nói mang thai ngốc ba năm sao?
Sao Vạn Xuân Cúc mang thai ngược lại thành thông minh?
Ngay khi hai người giằng co, bên ngoài truyền đến một trận tiếng ồn ào: “Mẹ, mẹ, con trở về!”
“Bà ngoại, chúng cháu tới!”
Theo tiếng ồn ào, thân ảnh Kiều Hồng Mai xuất hiện tại cổng nhà họ Kiều.
Tại niên đại này, con gái gả đi người chính là người nhà chồng, bình thường không có việc gì rất ít về nhà ngoại, cho nên đến đầu năm, dù nghèo đến đâu, cũng sẽ bao lớn bao nhỏ mang đồ vật về nhà ngoại.
Kiều Hồng Mai mang theo bốn cô con gái trở về, lại chỉ màn tới một túi điểm tâm khô quắt xẹp lép, mà lại nhìn dáng vẻ như chuẩn bị rất lâu.
Vạn Xuân Cúc thấy đồ vật bà ta cầm theo, nhịn không được nhếch miệng.
Nhìn thấy cô tư Kiều Hồng Mai, Trần Xảo Xảo lập tức cảm thấy Vạn Xuân Cúc cũng không chán ghét như vậy.
Kiều Hồng Mai xưa nay không phải người ăn thiệt thòi, nhìn thấy chị dâu với em dâu biểu lộ hừ lạnh nói: “Chị dâu và Xảo Xảo đây là thế nào? Nhìn thấy em thì đen mặt, không phải là không chào đón em trở về đi?”
Ngay trước mặt mẹ chồng bị gọi tên, sắc mặt Vạn Xuân Cúc và Trần Xảo Xảo càng thêm khó coi.
Ai ngờ hai người còn chưa mở lời giải thích, đã nghe mẹ chồng nói: “Hồng Mai, nếu con không thích về nhà ngoại, vậy cũng chớ trở về, nếu là muốn trở về, vậy thì an phận một chút cho mẹ!”
Kiều Hồng Mai mặt đỏ bừng lên: “Mẹ, có người nói con gái mình như vậy sao? Có khi con thật hoài nghi, con đến cùng phải con của cha mẹ hay không!
Kiều Tú Chi cười lạnh: “Thật là khéo, mẹ cũng rất hoài nghi!”
Kiều Hồng Mai: “...”
"Xì xì —— "
Vạn Xuân Cúc không nhịn được cười ra tiếng.
Trước đây bà ta không hiểu vì sao chồng mình lại sùng bái mẹ chồng như vậy, hiện tại bà đã hiểu.
Xem mẹ chồng bà ta mắng người ta thực sự là quá thoải mái. . .
Mẹ chồng, mắng cô ta mắng cô ta.
Khuôn mặt Kiều Hồng Mai to bằng một chiếc bánh lớn đỏ đến mức giống như tôm luộc, vừa tức vừa hận: "Mẹ."
Trần Xảo Xảo nín cười, trong lòng nghĩ lúc này gọi Thái hậu nương nương cũng không có tác dụng.
Kiều Tú Chi và Tiết Xuyên đối với vấn đề dạy dỗ mấy đứa trẻ, từ nhỏ đến lớn đều chọn dùng thái độ nuôi thả.
Chỉ cần bọn họ không làm ra chuyện vi phạm pháp lệnh, không hết ăn lại nằm trở thành kẻ liên lụy người khác, vợ chồng bọn họ cơ bản sẽ không quản.
Nhưng Kiều Hồng Mai chính là ngoại lệ.
Từ nhỏ tâm nhãn của ả đã rất nhiều, cả nhà sinh sống cùng nhau, ả cứ muốn gây chuyện như cung đấu, gây xích mích khắp nơi, hận không thể để gia đình không thể bình yên hạnh phúc thì ả mới hài lòng.
Bà và Tiết Xuyên phát hiện, mạnh mẽ giáo huấn ả một trận, ả mới thu liễm lại không ít, nhưng Hồng Mai đã như một gốc cổ thụ bị méo mó, một đường đổ xuống, có uốn nắn thế nào cũng không bẻ lại được.