Nói đến thằng hai đi.
Trước đây khi Kiều Chấn Quân còn chưa bại liệt, Kiều Hồng Mai thường nói ông làm gia cụ cho mình, Kiều Chấn Quân không tiện đòi tiền em gái, không thể làm gì khác hơn chính là tự móc tiền túi trợ giúp, vì cái này, Phương Tiểu Quyên đã náo loạn với ông không ít.
Sau khi bà và Tiết Xuyên biết, vẫn không hề nói gì, dù sao một người muốn đánh, một người muốn bị đánh thì biết làm sao?
Nhưng từ khi Kiều Chấn Quân bại liệt đến hiện tại, Kiều Hồng Mai một lần cũng không trở về nữa thăm, càng khỏi nói đến chuyện nhờ người mang đồ vật trở về.
Làm người không thể quá ích kỷ, làm người cũng không thể giống như Kiều Hồng Mai.
Bầu không khí trở nên rất lúng túng.
Ngay vào lúc này, âm thanh một bi bô từ cửa truyền tới: "Bà nội, ông nội, tiểu đáng yêu của mọi người lại tới nữa rồi."
Tiếng nói vừa dứt, Đại Kiều ăn mặc một thân tròn vo đỏ hồng hồng, chân ngắn ngắn xuất hiện ở cửa.
Trên đầu cô có hai búi tóc, từ xa nhìn lại như hai viên thuốc nhỏ gắn ở trên đầu, theo cô bước đi thì run lên một cái, đáng yêu vô cùng.
Kiều Tú Chi vừa rồi còn nghiêm mặt, vừa nghe âm thanh bi bô, trên mặt lập tức xuân về hoa nở, khóe miệng còn nở một nụ cười, Kiều Hồng Mai nhìn đến con mắt đều sững sờ.
Ả không thể chờ đợi được nữa xoay người, muốn nhìn một chút đến cùng là ai có bản lãnh như vậy.
Nhưng khi nhìn thấy Đại Kiều thì ả choáng váng.
Đi về phía mọi người là một bé gái ăn mặc áo bông nhỏ màu đỏ, khuôn mặt nhỏ bé đỏ bừng bừng, môi hồng răng trắng, một đôi mắt to như quả nho đen vừa sáng vừa có tinh thần, vô cùng đẹp đẽ.
Ả cảm thấy cô bé này có chút quen mắt, nhưng nhất thời lại không nhớ ra được đã gặp qua ở nơi nào: "Mẹ, cô bé này là con cái nhà ai? Sao lại xưng hô như vậy với cha mẹ?"
Vạn Xuân Cúc kỳ quái nhìn ả một cái: "Hồng Mai, con mắt của cô không có vấn đề đó chứ, Đại Kiều mà cô cũng không nhận ra?"
Kiều Hồng Mai bị nghẹn đến gần chết: ". . ."
Chuyện này có thể trách ả sao?
Bé gái trước mắt trắng trẻo non nớt, nơi nào giống đứa nhỏ thấp bé sắc mặt vàng như nghệ mà còn nói lắp chứ?
Trần Xảo Xảo nghe nói như thế, không nhịn được nhìn Vạn Xuân Cúc một chút.
Không trách Kiều Hồng Mai không nhận ra Đại Kiều đến, đã hơn nửa năm ả không về nhà họ Kiều, mà khoảng thời gian này Đại Kiều lại biến hóa vô cùng to lớn.
Cho dù người mỗi ngày gặp mặt cô ở nhà họ Kiều, khoảng thời gian này mỗi ngày cũng đều đang thán phục.
Tuy rằng Đại Kiều đem nước ngọc cho người nhà họ Kiều uống, nhưng bởi vì số lượng có hạn, vì lẽ đó bọn họ dùng phân lượng kém xa Đại Kiều tít tắp, thêm vào không biết có phải là ngọc châu nhận chủ hay không, sau khi Đại Kiều uống thì hiệu quả lớn hơn nhiều so với những người khác.
Vì lẽ đó khoảng thời gian này, người nhà họ Kiều và thôn dân của thôn Thất Lý "trơ mắt" nhìn Đại Kiều từ một nhóc nói lắp không đáng chú ý, lột xác thành cô bé trắng ngần hiện tại.
Càng làm cho mọi người tấm tắc lấy kỳ lạ chính là tật nói lắp của Đại Kiều hoàn toàn khỏi rồi.
Rất nhiều đứa nhỏ khi còn bé đều có hiện tượng nói lắp, sau khi lớn lên cũng chậm rãi không còn nữa, chỉ là tình huống của Đại Kiều rất nghiêm trọng, mọi người cho rằng cả đời này cô sẽ là người cà lăm, không nghĩ tới đột nhiên đã hết.
Thôn dân thôn Thất Lý ở bên ngoài cũng bàn tán về nhà họ Kiều, nhưng vấn đề là người nhà họ Kiều cũng không biết vì sao Đại Kiều đột nhiên không nói lắp nữa, hơn nữa còn trở nên tốt như vậy.
Có mấy người âm thầm nói, thật ra Phương Tiểu Quyên mới thật sự là gieo vạ trời sinh.
Mọi người xem, bà ta vừa đi, cây lê trong tiểu viện nhà họ Kiều nở hoa, gà mẹ đẻ trứng, Đại Kiều không nói lắp nữa.
Trái lại người một nhà nhà họ Phương, khoảng thời gian này mỗi ngày đều náo loạn.
Đầu tiên là bị nhà họ Lâm đánh, tiếp theo bị Kiều Tú Chi đánh, cuối cùng còn bị lợn rừng đuổi, Phương Phú Quý đến hiện tại còn không xuống giường được, mà hết thảy những chuyện này đều là từ Phương Tiểu Quyên về nhà họ Phương mà bắt đầu.
Phương Tiểu Quyên nghe đến lời đồn đãi, tức giận đến suýt chút nữa sinh non.
Đại Kiều đi tới, mới nhìn thấy cô tư, rụt cổ lại hô: "Cô Tư."
Cô nhớ tới người cô này không thích chính mình, mỗi lần nhìn thấy cô đều nghiêm mặt.
Kiều Hồng Mai không thích Đại Kiều, một phần là chịu ảnh hưởng từ Phương Tiểu Quyên, cảm thấy cô trời sinh khắc hại lục thân, một phần khác là bởi vì tự bản thân ả không thích.
Ả liên tiếp sinh bốn người con gái, cho nên nhìn thấy con gái liền phiền chán, dù cho thông minh như Tiểu Kiều, ả cũng không yêu thích nhiều.
Kiều Hồng Mai trừng mắt nhìn Đại Kiều, một đôi mắt gần như trừng ra ngoài viền mắt: "Con đúng là Đại Kiều sao? Làm sao đột nhiên hoàn toàn thay đổi? Còn nữa, hình như con không còn nói lắp nữa? Chuyện này rốt cuộc là như thế nào?"