Ả thân thiết nắm lấy tay Đại Kiều, khí lực rất lớn, lập tức khiến tay Đại Kiều đỏ lên.
Đại Kiều đau đến cau mày đến, dùng sức giãy dụa nhưng không giãy dụa ra.
"Đùng" một tiếng.
Kiều Tú Chi đi lên phía trước, vỗ vào trên tay Kiều Hồng Mai một cái: "Buông tay. Người lớn như vậy, còn không biết nặng nhẹ, không thấy tay đứa nhỏ đã bị con nắm đỏ lên rồi sao?"
Kiều Hồng Mai "Ôi" một tiếng, đột nhiên buông tay ra.
Nhìn thấy mu bàn tay mình đỏ một mảng lớn, ả càng lên cơn giận dữ: "Mẹ, nói thì nói, sao lại đánh con?"
Từ khi ả vào cửa đến hiện tại, mẹ luôn đối nghịch với ả, nơi nào có nửa điểm đối xử với ả như con gái ruột thịt?
Trong lòng Kiều Hồng Mai thực sự là vừa hận lại oan ức.
Đại Kiều lập tức chạy tới ôm lấy bắp đùi bà nội, ngửa đầu mềm giọng nói: "Bà nội, con lại đây đưa trứng gà cho bà và ông nội, Cô Cô lại đẻ trứng."
Trên mặt Kiều Tú Chi lộ ra một nụ cười: "Tự con ăn là được, hiện tại gà mái trong nhà mỗi ngày cũng đều đẻ trứng, không cần cố ý mang đến đây."
Đại Kiều lắc đầu một cái, búi tóc trên đầu chuyển động theo: "Con muốn cho ông nội và bà nội ăn, ăn bồi bổ thân thể."
Tùy rằng gà mái trong viện của nhà lão Kiều cũng đẻ trứng, nhưng nhà lão Kiều có nhiều người, một chút trứng gà căn bản không đủ phân, ngược lại, bởi vì tiểu viện nhà họ Kiều chỉ có hai người phụ nữ bọn họ, vì lẽ đó trứng gà thường ăn không hết.
Kiều Tú Chi nhìn đứa nhỏ có lòng như vậy, nụ cười càng tươi hơn, đưa tay xoa xoa búi tóc nhỏ của cô: "Vậy con mang vào cho ông nội cất cẩn thận, ông nội có để dành kẹo cho con, mau vào trong đi."
Hai mắt Đại Kiều thoáng chốc càng sáng hơn, mím môi miệng nhỏ nuốt một ngụm nước bọt nói: "Bà nội và ông nội thật tốt, Đại Kiều thích ông nội và bà nội nhất."
Yêu tinh nịnh nọt.
Vạn Xuân Cúc đứng ở phía sau liếc mắt.
Khoảng thời gian này Đại Kiều không chỉ biến hóa dáng dấp bên ngoài rất lớn mà ngay cả tính cách cũng vậy.
Cái miệng nhỏ kia giống như được lau qua mật vậy, dỗ ngọt cha mẹ chồng hai người đến suýt chút nữa đã móc tim ra cho cô.
Trần Xảo Xảo đối với chuyện hai người cha mẹ chồng thương yêu Đại Kiều đúng là không có cảm giác quá to lớn, tuy rằng bà ta yêu thích Tiểu Kiều, nhưng cũng không có vì vậy mà chán ghét Đại Kiều.
Ở trong mắt của bà ta, Đại Kiều cũng giống như những người khác trong nhà họ Kiều vậy.
Bị lơ là như thế.
Kiều Hồng Mai nhìn mẹ mình không nhìn sự tồn tại của ả, nhưng đối xử với con ma đen đủi Đại Kiều kia tốt như vậy, trong mắt nhất thời ẩn giấu dao găm.
Kiều Hồng Mai đến một hồi lâu, Tiết Xuyên vẫn chưa hề đi ra, vào lúc này nghe được âm thanh của Đại Kiều, lập tức liền đi ra: "Đại Kiều, con đến thăm ông nội sao?"
Chân ngắn nhỏ của Đại Kiều "bạch bạch bạch" chạy tới: "Ông nội, cả buổi tối không thấy ông và bà nội, con rất nhớ hai người."
Tiết Xuyên nở nụ cười, trên mặt vẻ mặt nhìn qua càng thêm nhu hòa: "Ông nội và bà nội cũng rất nhớ con, bên ngoài lạnh, mau vào đi."
Đại Kiều vuốt áo bông trên người, cười đến mặt mày cong cong: "Không lạnh, có quần áo ông nội làm, không lạnh chút nào."
Kiều Hồng Mai nghe thấy quần áo trên người Đại Kiều là do cha cô làm, trong lòng càng thêm không thoải mái.
"Ở nhà không phải vẫn hay nói là nhớ bà ngoại ông ngoại sao? Làm sao hiện tại nhìn thấy người rồi thì đứa nào cũng im như thế? Còn không mau mau lại đây, nếu có thể dỗ ngọt được ông bà ngoại ngoại hài lòng, nói không chừng cũng làm một bộ đồ mới cho mấy đứa."
Ả nhìn bốn cô con gái như chim cút đứng ở một bên, từng đứa ăn mặc xám xịt, hoàn toàn không thể so sánh với Đại Kiều, dáng vẻ không sánh được thì thôi, miệng cũng không sánh được, nhất thời càng thêm tức giận.
Vạn Xuân Cúc nghe vậy, xì cười một tiếng: "Hồng Mai, cô cũng không còn nhỏ nữa, suy nghĩ đúng là rất hay. Con gái của cô không phải người nhà họ Kiều, cho dù cha mẹ nhiều tiền đến không có chỗ tiêu, cũng sẽ không cho làm quần áo cho tụi nó."
Nghĩ thật hay.
Hai đứa con gái của bà còn không có bộ đồ mới để mặc đây, cô ta chỉ là một đứa con gái đã gả ra ngoài còn muốn muốn đồ mới?
Đừng nói con gái bà, An Bình là cháu trai duy nhất của nhà họ Kiều cũng còn không có.
Trần Xảo Xảo lại không nhịn được nhìn Vạn Xuân Cúc một chút.
Không biết có phải là ảo giác của ả không, ả luôn cảm thấy bộ dáng khiến người ta tức chết không muốn sống này của Vạn Xuân Cúc thật sự càng ngày càng giống bác cả.
Kiều Hồng Mai quả thực muốn tức chết rồi: "Chị dâu, tôi có thù oán với chị sao, khắp nơi nhằm vào tôi như vậy?"
Vạn Xuân Cúc bĩu môi: "Tôi chỉ nói lời nói thật."
Nói ra chuyện không biết xấu hổ như vậy, còn không cho người khác nói cô ta?