Dựa vào cái gì, dựa vào khuôn mặt lớn bằng cái bánh của cô ta sao?
Kiều Tú Chi lạnh nhạt nói: "Đều vào trong đi."
Lại một lần nữa bị mẹ ruột lơ là, Kiều Hồng Mai tức giận đến suýt chút nữa thổ huyết tại chỗ.
——
Chờ đến giờ ngọ, vẫn như cũ không thấy bóng dáng Kiều Hồng Hà.
Kiều Hồng Mai là người đầu tiên mở miệng oán giận nói: "Chị ba thật hay, không trở lại cũng không nói một tiếng, muốn cả nhà chờ một mình chị ấy."
Lời này nói ra, không có một người nào phụ họa theo ả.
Kiều Hồng Mai tức giận đến cắn răng, đưa tay lén lút bấm con gái lớn Trần Chiêu Đệ: "Chiêu Đệ, không phải nói đói bụng sao? Vậy thì nhanh xin bà ngoại, để bà ngoại làm cho con một bát thịt lớn."
Kiều Hồng Mai liên tiếp sinh bốn con gái, gọi là Trần Chiêu Đệ, Trần Lai Đệ, Trần Cầu Đệ, Trần Hoán Đệ.
Mấy cô con gái đều chỉ cách nhau một tuổi, Trần Chiêu Đệ lớn nhất năm nay tám tuổi, lớn hơn một tuổi so với Đại Kiều.
Trần Chiêu Đệ có dung mạo không đẹp, tính cách trung thực lại không vui vẻ lấy lòng, rất không được Kiều Hồng Mai yêu thích, cùng Đại Kiều cũng coi như là đồng bệnh tương liên.
Kiều Tú Chi và Tiết Xuyên nhìn đứa nhỏ này thực sự đáng thương, bình thường lại đây cũng sẽ có thêm mấy phần, không nghĩ tới Kiều Hồng Mai lợi dụng điểm này, mỗi lần lại đây đều thông qua Trần Chiêu Đệ chiếm tiện nghi, điều này làm cho Kiều Tú Chi càng ngày càng căm ghét ả.
Trên mặt Trần Chiêu Đễ mang theo thấp thỏm bất an, nhỏ giọng nói: "Bà ngoại, con. . . con muốn ăn thịt."
Nếu như cô không dựa theo lời mẹ mình nói, trở lại khẳng định sẽ phải chịu một trận đòn bằng chày cán bột.
Kiều Tú Chi lạnh mặt đứng lên đến: "Vợ thằng năm, ngày hôm nay đến giúp mẹ nấu ăn."
Kiều Hồng Mai mới không thèm để ý sắc mặt của mẹ mình, chỉ cần đạt đến mục đích là được: "Chị dâu, làm vợ của con trai cả, mẹ làm việc không gọi chị, trái lại gọi Xảo Xảo, có phải là đắc tội mẹ ở nơi nào rồi hay không?"
Vạn Xuân Cúc "Phi" một tiếng phun ra xác bí đỏ đầy miệng: "Cô biết cái gì? Mẹ đây là đau lòng tôi, tôi không phải đang mang thai sao? Mẹ không muốn tôi khổ cực như vậy, cho nên mới không để tôi làm việc."
Kiều Hồng Mai ngẩn ra, ánh mắt nhìn xuống trên bụng Vạn Xuân Cúc: "Chị dâu, chị lại mang thai?"
Ả liên tiếp sinh bốn đứa con gái, đương nhiên là sinh con trai, nhưng từ khi sinh đứa thứ tư thì ả không mang thai nữa.
Vạn Xuân Cúc rất đắc ý vuốt cái bụng: "Đó là đương nhiên, hơn nữa tôi rất khẳng định, thai này lại là con trai."
Kiều Hồng Mai nhất thời đố kị đến hai mắt đều đỏ.
Vạn Xuân Cúc nhìn dáng vẻ ấy của ả, càng ngày càng đắc ý: "Hồng Mai, cô phải tranh thủ thời gian, cô ở tuổi này cũng không tính còn trẻ, lại qua mấy năm nữa sẽ là hoa tàn, đến thời điểm đó cho dù muốn sinh cũng không sinh được."
Kiều Hồng Mai: ". . ."
Qua năm ả mới hai mươi sáu tuổi, cho dù qua mấy năm nữa thì cũng không đến nỗi hoa tàn.
Thường ngày tuy rằng Vạn Xuân Cúc hay làm người ta ghét, nhưng chưa bao giờ nhắm vào ả khắp nơi như như hôm nay.
Còn cái miệng thối của bà ta đến cùng là xảy ra chuyện gì, làm sao cảm giác giống như cái móc vậy, lời nói ra quả thực muốn người ta nghẹn chết.
——
Đại Kiều và bốn chị em Trần Chiêu Đệ ở bên ngoài đầu chơi trò chim ưng bắt gà con.
Đại Kiều đóng vai gà mái, Trần Chiêu Đệ đóng vai chim ưng, mấy người vừa cười lại gọi, chơi rất vui vẻ.
Trần Lai Đệ và Đại Kiều cùng tuổi, từ khi nhìn thấy Đại Kiều mặc bộ đồ mới, đôi mắt liền không hề rời khỏi người quá Đại Kiều.
Vào lúc này cô bé đóng vai con gà con trốn ở sau lưng Đại Kiều, vừa chạy vừa lên tiếng nói: "Đại Kiều, quần áo mới của chị thật là đẹp."
Đại Kiều lộ ra hàm răng nhỏ, cười đến mặt mày cong cong: "Ông nội làm cho chị, ở bên trên còn thuê thẻ trắng và gà con."
Trần Lai Đệ đương nhiên nhìn thấy, trong lòng vô cùng ước ao.
Làm con thứ hai trong nhà, quần áo của cô bé đều là của chị cả từng mặc qua, cô chưa từng được mặc quần áo đẹp đẽ như thế: "Đại Kiều, chị có thể cho em mượn quần áo mặc một chút không?"
Đại Kiều vừa ẩn núp Trần Chiêu Đệ, vừa cự tuyệt nói: "Không được, đây là ông nội làm cho chị, chị không thể cho em mượn."
Cho dù là Tiểu Kiều cô cũng không nỡ cho cô ta mặc, đối với người em họ Trần Lai Đệ này, cô càng không có cảm tình.
Trần Lai Đệ tức giận đến cắn răng, dùng sức kéo quần áo của cô, trong miệng cầu khẩn nói: "Đại Kiều, chỉ mặc một lát thôi, chị cho em mượn mặc một lát thôi mà."
Đại Kiều lo lắng quần áo bị cô ta xé rách, đột nhiên dừng lại.
Trần Lai Đệ không nghĩ tới cô lại đột nhiên dừng lại, dưới chân không đứng vững, quán tính hướng về phía trước ngã xuống, nhất thời ngã sấp.
Cằm của cô ta mạnh mẽ ma sát trên mặt đất, môi cằm toàn bộ bị rách da, hai bàn tay cũng rách da ra máu, nhất thời "Oa" một tiếng khóc lên.