Kiều Hồng Mai nghe được tiếng khóc chạy đến, nhìn thấy khuôn mặt con gái đều là máu, mặt nhất thời đều đen: "Làm sao té nghiêm trọng như thế? Nếu như để lại sẹo thì sau này làm sao lập gia đình?"
Trần Lai Đệ vừa khóc, con ngươi linh lợi chuyển động: "Mẹ, là Đại Kiều, Đại Kiều đẩy con."
Kiều Hồng Mai cũng mặc kệ con gái, xoay người hướng về phía Đại Kiều: "Mày cái đồ xấu xa, còn nhỏ tuổi sao tâm địa lại ác độc như vậy?"
Khuôn mặt nhỏ bé của Đại Kiều đỏ bừng lên: "Em nói láo, chị không có đẩy em."
Trần Lai Đệ bắt đầu lăn lộn trên đất: "Chính là chị, chị đẩy em."
Kiều Hồng Mai từ khi sau khi đến vẫn kìm nén một đống lửa, trước nhìn thấy Đại Kiều mặc một thân đồ mới thì trong lòng đã rất không thoải mái, vào lúc này nghe con gái nói, làm sao quan tâm là thật hay giả, ả quyết định muốn giáo huấn Đại Kiều một trận.
Ả nâng tay lên liền muốn đánh Đại Kiều.
Vừa lúc đó, một khối củi khô ngang trời bay đến từ phía sau.
"Ầm" một tiếng, củi khô tầng tầng đánh vào phía sau lưng ả.
Phía sau lưng Kiều Hồng Mai bị đập trúng, "Ôi" một tiếng, đau đến ả suýt chút nữa phun ra một ngụm máu.
Còn không chờ ả quay đầu lại nhìn rõ ràng là ai dùng củi khô đánh mình, thì đã nghe âm thanh từ phía sau truyền đến: "Kiều Hồng Mai, hiện tại lập tức dẫn theo con gái của cô cút ra khỏi nhà họ Kiều."
Mặt Kiều Hồng Mai lúc đỏ lúc trắng, suýt chút nữa tức đến khóc: "Mẹ, Đại Kiều là cháu gái của mẹ, lẽ nào con không phải con gái của mẹ sao? Mấy đứa Chiêu Đệ có đứa nào không phải cháu ngoại của mẹ, mẹ cũng không thể bất công như thế."
Kiều Tú Chi đi tới, đẩy Đại Kiều khiên đến phía sau mình, lạnh lùng nói: "Lòng người vốn là trời, nếu như cảm thấy tôi bất công, vậy sau này không cần quay lại."
Kiều Hồng Mai tức giận đến cắn nát một cái răng, giọng căm hận nói: "Được, lời này là mẹ tự nói, sau này cũng đừng cầu con trở về."
Kiều Tú Chi lạnh lùng nhìn ả, những người khác trong nhà họ Kiều cũng không có một người nào lên tiếng nói giữ lại, Kiều Hồng Mai suýt chút nữa tức giận đến thổ huyết.
Quay đầu lại nhìn thấy con gái lớn một mặt sợ sệt, ả giơ tay tát một cái: "Đồ vô dụng, mày làm chị kiểu gì vậy hả, trước khi ra ngoài không phải tao đã nói phải chăm sóc tốt cho các em sao?"
Khuôn mặt đen đen của Trần Chiêu Đệ xuất hiện một dấu tay đỏ tươi, nước mắt liền rơi xuống, nhưng cô không dám lớn tiếng khóc như em hai, chỉ dám không tiếng động mà rơi lệ.
Kiều Hồng Mai lại dùng sức đạp con gái thứ hai một cước, âm thanh mắng: "Còn không mau mau đứng lên, người ta không hoan nghênh chúng ta, còn muốn lại ở đây chướng mắt sao?"
Trần Lai Đệ bị mẹ đá một cước, khóc càng lớn tiếng.
Trần Cầu Đệ và Trần Hoán Đệ nhìn thấy hai chị đều đang khóc, nhất thời cũng sợ đến khóc theo.
Năm mẹ con, bốn người đang khóc, từ nhà họ Kiều vừa ra đi, lập tức liền khiến những người khác chú ý.
Có bà tám lập tức xông tới.
"Đây không phải Hồng Mai sao? Làm sao mới trở về mà đã đi rồi?"
"Này mấy cái là con gái ngươi chứ? Làm sao đều đang khóc? Đây là chuyện gì xảy ra?"
Kiều Hồng Mai làm ra một dáng vẻ rất oan ức: "Hai đứa con gái của tôi bị Đại Kiều đẩy ngã, tôi làm mẹ có thể không đau lòng sao? Tôi chỉ nói nó vài câu, mẹ tôi liền không nhìn được, đuổi mẹ con chúng ta ra ngoài, tôi thật sự là rất đau lòng."
"Tại sao lại là Đại Kiều? Sao chuyện gì cũng có liên quan đến nó vậy?"
"Không phải nói chứ, đứa bé kia thực sự là quá tà môn."
Kiều Hồng Mai một đường trở lại, một đường đều nói xấu Đại Kiều, đợi đến đi ra khỏi thôn Thất Lý thì tức giận trong lòng cũng phát tiết không ít.
Ra khỏi thôn Thất Lý thì có một rừng cây nhỏ, lối vào rừng cây nhỏ có đầy cỏ dại và bụi cây thấp, cao bằng nửa người, cành cây chi chít, người bình thường cũng không dám dễ dàng đi vào.
Mẹ con năm người đi vào lối vào, bụi cỏ hoang đột nhiên truyền đến một âm thanh.
Trần Lai Đệ tinh mắt, nhìn thấy một con thỏ chạy tới: "Mẹ, là thỏ, thật lớn."
Kiều Hồng Mai cũng nhìn thấy, hưng phấn vô cùng.
Ả không chút nghĩ ngợi liền đuổi tới.
Một con thỏ to như vậy, nếu có thể bắt được, vậy thì năm nay sẽ không thiếu thịt ăn.
Ả đuổi theo, đẩy ra bụi cỏ hoang, nhưng con thỏ kia không thấy đâu nữa.
Sau một khắc, ả nghe được một trận âm thanh "Ong ong ong" từ xa đến gần.
Ả ngẩng đầu nhìn lên, một đám tối om om, nhìn qua vô cùng đáng sợ.
Đó là vật gì?
Rất nhanh ả liền biết.
Đó là một đám muỗi vằn.
Mũi vằn có tên khoa học gọi là muỗi bạch văn y, là một loại muỗi có tính chất công kích phi thường mạnh, đồng thời cũng là trung gian truyền nhiễm bệnh độc.
Kiều Hồng Mai nhìn thấy nhiều muỗi như vậy bay đến chỗ ả, sợ đến mặt đều trắng.
Ả xoay người muốn chạy, nhưng nơi nào còn kịp?
"A a a. . . Ôi ôi. . . Nhanh tới cứu tôi. . ."