Đoàn Sủng Cẩm Lý Ở Thập Niên 70 (Bản Dịch Full)

Chương 89 - Chương 89. Đàn Ông Nhu Nhược 1

Chương 89. Đàn ông nhu nhược 1 Chương 89. Đàn ông nhu nhược 1

Cô muốn cứu em Nhất Minh!

Kiều Chấn Quân không hiểu chuyện gì hôm nay xảy ra chuyện gì với đứa nhỏ, nghiêm mặt nói: “Đại Kiều, qua đây, nếu không cha sẽ tức giận!”

Ông có quan hệ tốt nhất với em ba. Nghe em ba xảy ra chuyện như vậy, ông hận không thể chạy ngay đến làm chỗ dựa cho em ấy.

Đáng tiếc là ông không thể cử động, thậm chí còn không thể đứng dậy, tất cả những gì ông có thể làm là không gây phiền phức cho cha mẹ mình, vậy nên khi thấy Đại Kiều giở tính tình ông mới có phản ứng lớn như vậy.

Đại Kiều mím môi nhìn bà nội mình, đôi mắt to ủ rũ hiện lên tia khẩn cầu: “Bà nội, đưa con đến đó, được không?”

Kiều Tú Chi lòng mềm nhũn, vô thức gật đầu: “Được, nhưng đợi lát nữa con không làm loạn, biết không?”

Đôi mắt to tròn của bánh bao nhỏ sáng lên như sao trời, như con gà con gật đầu lia lịa: “Con sẽ không gây rắc rối, con sẽ ngoan ngoãn, sẽ nghe lời ông bà.”

Vậy còn không nhanh đi lấy chiếc mũ bông nhỏ đội vào?”

Đại Kiều lập tức quay người, “Bạch Bạch Bạch” chạy đến giường đất, lấy chiếc mũ đỏ nhỏ mà bà nội làm cho cô lên đầu, sau đó “Bạch Bạch Bạch” chạy lại: “Bà nội, con đội mũ xong rồi, có thể ra ngoài rồi!”

Kiều Tú Chi bế cô lên sải bước ra khỏi nhà.

Thấy bóng dáng mẹ chồng ôm Đại Kiều đi đằng xa, Vạn Xuân Cúc cảm thấy khó chịu.

Cha chồng với mẹ chồng đúng là bị hỏng não, bỏ đứa cháu trai duy nhất của nhà họ Kiều sang một bên, rồi chạy đến yêu thương nha đầu Đại Kiều!

Nha đầu Đại Kiều kia có gì tốt, trời sinh đã là một tai họa, những ai có quan hệ với cô đều sẽ gặp xui xẻo!

ơn nữa là con gái trước sau cũng phải gả qua nhà chồng, dù có tốt với cô đến mấy cũng chẳng ích gì!

Bà ta bĩu môi, quay đầu lại thì thấy hai cô con gái đang ngồi trong góc, chụm đầu vào với nhau đang thì thầm, không biết đang nói chuyện gì.

Bà ta bước tới, tát một phát vào đầu hai đứa: "Hai đứa lớn lên trông khó coi không nói, sao cái mồm còn không biết ăn nói gì thế! Hai đứa nhìn Đại Kiều dỗ dành ông bà nội vui vẻ kia kìa, sao không mà đi học theo đi.”

Kiều Đông Hà tính tình nhút nhát, bị mẹ đâm cho một đao cho dù không vui cũng chỉ biết mím môi rầu rĩ không vui.

Nhưng Kiều Đông Anh tính khí ác liệt, lập tức ngẩng đầu phản bác lại mẹ cô ấy: "Mẹ, cha nói, bọn con trông không đẹp bởi vì bọn con giống mẹ! Bọn con không biết ăn nói cũng là giống mẹ!”

Vạn Xuân Cúc nghe thấy những lời này, bà ta tức nổ mắt: "Nha đầu này, mày còn dám so sánh mẹ mày như thế à, xem hôm nay lão nương dạy dỗ nha đầu mày như thế nào!"

Kiều Đông Anh một chút cũng không sợ hãi: "Mẹ, nếu hôm nay mẹ dám động vào một sợi tóc của con thì lúc nào bà về con sẽ mách bà!"

Còn mách đấy!

Những lời này khiến Vạn Xuân Cúc run lên vì tức giận: “Cút đi, cút đi, đều cút ra ngoài cho tao, sao tao lại sinh ra lũ vô lương tâm như tụi mày!”

Kiều Đông Anh kéo chị cô ấy đứng lên, trước khi đi tròng mắt đảo lên người mẹ: “Mẹ, bà nội con nói, dựa núi núi sập, dựa người người đi, nếu mẹ muốn lấy lòng ông nội và bà nội sqo không tự mình đi đi?”

Nói xong, cô ấy liền dắt chị gái đi, để lại mẹ một mình đang suy tư gì đó.

--------

Mất lượt đi lượt về nên lần nữa đến bệnh viện đã là buổi chiều.

Kiều Tú Chi ôm Đại Kiều vừa bước đến cửa đã nghe thấy giọng nói của mẹ chồng Kiều Hồng Hà truyền ra từ bên trong: "Vợ thằng ba, con có hiểu những gì mẹ vừa nói không? Đợi lát nữa nhà thông gia qua đây con nói với bà ta là Nhất Minh tự mình ngã xuống sông, không có bất cứ quan hệ nào với chúng ta!”

"Việc này chỉ cần con nghe lời mẹ, mẹ đảm bảo về sau sẽ không bao giờ can thiệp vào chuyện nhỏ của gia đình con nữa! Hơn nữa, đứa nhỏ Nhất Minh này đã bị ngốc rồi, sống cũng chỉ liên lụy mấy đứa. Con và thằng ba còn trẻ, có thể sinh bao nhiêu tùy ý. Không sinh được thì vẫn có thể nhận nuôi một đứa nhỏ nhà thằng cả hoặc thằng hai! Thằng ba, con qua chuyện với vợ con đi!”

Triệu Giải Phóng xoa xoa đôi tay nứt nẻ của mình đi qua, đỏ mắt nói: “Vợ à, chuyện này anh xin lỗi mẹ con em, em đánh anh đi.”

Từ lúc Triệu Giải Phóng đến tới bây giờ Kiều Hồng Hà mới nhìn ông ta: “Triệu Giải Phóng, anh mở to mắt chó của mình ra mà nhìn cho rõ! Người nằm trên giường bệnh bây giờ là con ruột của anh, bị chính cái mà anh gọi là gia đình đẩy xuống sông đó!”

Tiêu Thúy Hoa nghe vậy như một con mèo bị dẫm vào đuôi nhảy dựng lên, nhưng lại kiêng kị Kiều Chấn Dân đứng bên cạnh Kiều Hồng Hà.

Bà ta đành phải lần nữa trút giận lên con trai mình: “Thằng ba, con sao có thể để vợ mình nói bậy nói bạ như vậy chứ?”

Triệu Giải Phóng vẻ mặt đau khổ nói: “Hồng Hà, mọi người đề là người một nhà, em đừng nói như vậy! Hơn chi chuyện này anh đã hỏi mấy đứa trẻ, bọn chúng đều nói Nhất Minh không cẩn thận tự mình ngã xuống sông...”

"Bốp!”

Ông ta còn chưa kịp nói hết lời đã bị Kiều Hồng Hà hung hăng tát một cái thật mạnh vào mặt!

Bình Luận (0)
Comment