Đoàn Sủng Cẩm Lý Ở Thập Niên 70 (Bản Dịch Full)

Chương 90 - Chương 90. Đàn Ông Nhu Nhược 2

Chương 90. Đàn ông nhu nhược 2 Chương 90. Đàn ông nhu nhược 2

Hai mắt Kiều Hồng Hà đỏ hoe, nghiến răng nghiến lợi nhìn ông ta: "Triệu Gia Phóng, lúc trước tôi đúng mà mắt mù mới coi trọng loại đàn ông như anh! Anh còn không bảo vệ được vợ mình, huống chi là con của mình, ngoại trừ cái vật dưới thân kia thì anh có chỗ nào giống đàn ông không?”

Chị hai Triệu chế nhạo: “Em ba, vợ em đúng là không giữ lại chút mặt mũi nào cho em nha, nào có ai nói chồng mình như vậy?”

Mặt Triệu Giải Phóng đỏ bừng bừng, lộ cả gân xanh trên trán.

“Phanh!”

Kiều Tú Chi ôm Đại Kiều dùng chân đá văng cửa phòng bệnh!

Người nhà họ Triệu nhìn thấy bà sắc mặt đều trắng bệch.

“Thông… thông gia, mọi người tới rồi sao?” Âm thanh của Tiêu Thúy Hoa rõ ràng đã yếu đi rất nhiều.

Kiều Tú Chi lạnh lùng nhìn họ: "Tốt lắm, trong lúc tôi không có ở đây, hóa ra các người lại bắt nạt con gái tôi như thế này!"

Tiêu Thúy Hoa: "Thông gia, mọi người hiểu lầm rồi, chúng tôi không có khi dễ Hồng Hà! Chúng tôi chỉ đang giúp con bé hiểu rõ thôi."

Kiều Tú Chi xoay người đưa Đại Kiều cho Tiết Xuyên, xong quay người lại, bà siết chặt nắm đấm của mình: “Tốt lắm, vậy chúng ta cũng tới giúp thông suốt!”

Triệu Thúy Hoa nhìn thấy nắm đấm to như bao cát của bà chân liền mềm nhũn.

"Bà thông gia, bình tĩnh đi...”

Kiều Tú Chi tỏ vẻ không bình tĩnh được!

Bà bước nhanh đi lên, một tay nắm lấy một người, giơ tay “Bốp Bốp Bốp!”

Trong phòng bệnh vang lên hết đợt nhà đến đợt khác âm thanh tát vào mặt!

Không ít không nhiều, người nhà họ Triệu đều bị bảy tám cái tát vào mặt, hai má đều sưng đỏ.

Tiêu Thúy Hoa nghiến răng hận muốn chết: "Kiều Tú Chi, bà đừng khinh người quá đáng! Nếu bà còn dám ra tay, tôi sẽ..."

Kiều Tú Chi quay đầu nhìn bà ta, lạnh lùng hỏi: "Bà sẽ thế nào?”

Cả người Tiêu Thúy Hoa run run.

Hai chân của bà ta run rẩy.

Tiêu Thúy Hoa đến cái rắm cũng không dám thả!

Lúc Kiều Tú Chi dạy dỗ nhà họ Triệu, Đại Kiều vùng vẫy thoát ra khỏi vòng tay của ông nội và trộm chạy đến chỗ giường bệnh của em Nhất Minh.

Thân thể gầy yếu của Tiêu Nhất Minh nằm trên giường bệnh rộng lớn trông càng nhỏ bé.

Khuôn mặt cậu trắng hơn cả ga trải giường, đôi mắt nhắm chặt, cậu sẽ không bao giờ mở mắt và gọi cô là "Chị Niệm Niệm" nữa.

Đôi mắt Đại Kiều đau xót, hai giọt nước mắt to như hạt đậu rơi xuống.

“Em Nhất Minh, chị Niệm Niệm đến thăm em nè, em mở mắt ra được không?”

Cô đưa tay ra chọc vào khuôn mặt phờ phạc của em trai Nhất Minh, cảm thấy vô cùng buồn bã.

Nhất Minh không trả lời cô, ngay cả hơi thở của cậu cũng rất yếu ớt.

Đại Kiều không dám chậm trễ, xoay người đi tìm nước.

Kiều Chấn Dân thấy vậy, không khỏi tò mò hỏi cô: “Cô nhóc, con muốn làm gì vậy?”

Trên hàng mi dài của Đại Kiều còn vương giọt nước mắt chưa không kịp lau: “Chú năm, con muốn mớm cho em Nhất Minh nước, chú có thể giúp con rót một cốc nước tới đây không?”

Kiều Chấn Dân đưa tay ra xoa đầu cô, giọng ông ấy hơi nghẹn lại: “Em Nhất Minh của con bây giờ không thể uống nước được. Chờ khi nào em ấy thức dậy con cho em ấy uống nhé.”

Sự thật là nước Nhất Minh cũng không vào, cậu cũng không bao giờ có cơ hội tỉnh lại.

Đại Kiều cắn môi, gấp đến độ vội vàng nói:" Nhưng con muốn cho em Nhất Minh uống nước bây giờ. Chú năm, chú có thể giúp con được không?"

Bình nước nóng đặt ở trên bàn cao hơn cô, nếu cô không có người lớn giúp thì cô không thể lấy được.

Kiều Chấn Dân thấy cháu gái lớn của mình ngày thường rất ngoan và hiểu chuyện, không hiểu sao hôm nay đột nhiên cô lại "tùy hứng" như vậy, nhưng ông ấy luôn là một người rất có nguyên tắc: "Đại Kiều ngoan, đừng làm loạn!”

Ông ấy đứng dậy bỏ đi.

Đại Kiều gấp đến độ cắn môi, đôi mắt to ngấn lệ.

Tại sao chú năm không giúp cô?

Cô muốn tìm ông nội và bà nội, nhưng lúc này họ đang thương lượng với nhà họ Triệu, cô cắn môi suy nghĩ rồi lại chạy về phía em Nhất Minh.

Trong lúc mọi người không để ý, cô từ trong lòng bàn tay lấy ra hai hạt ngọc, sau đó mở miệng của em trai Nhất Minh, nhét hạt ngọc vào.

Ngọc Châu có thể bị hòa tan khi gặp nước, trong miệng em trai Nhất Minh có nước bọt, hẳn là cũng có thể hòa tan.

Cô nghiêng người nhẹ nhàng nói: “Em Nhất Minh, em hãy ngoan ngoãn nuốt Ngọc Châu vào, sẽ mau chóng khỏi bệnh thôi!”

Mặt mũi người nhà họ Triệu gia đều bầm dập, bị khí thế của Kiều Tú Chi chèn ép đến nỗi không thể kiêu ngạo được nữa.

Chị hai Triệu bị đánh nặng nề nhất, trong lòng bà ta vừa căm hận vừa lo lắng.

Nhất Minh bị con trai bà ta đẩy xuống sông, nếu Kiều Tú Chi cứ tiếp tục không buông tha như vậy, mẹ chồng bà ta không bảo vệ được sẽ đẩy con trai bà ta ra.

Không được, bà ta không được để con trai mình xảy ra chuyện gì!

Ánh mắt bà ta đột nhiên rơi vào Đại Kiều, cau mày.

Sao đứa nhỏ này nhìn quen mắt quá.

Bình Luận (0)
Comment