Trí nhớ của chị hai Triệu rất tốt, khả năng nhìn người cũng thuộc hàng đỉnh cao, bà ta nhanh chóng nhận ra người này chính là tai họa của nhà họ Kiều!
Tuy rằng không biết tại sao đột nhiên cô trở nên xinh đẹp như vậy, nhưng chỉ cần là tai họa của lục thân là được!
Hai mắt bà ta lóe lên, chỉ vào Đại Kiều gào thét: "Con nhóc kia, mày đang làm gì vậy? Tay của mày đừng có mà chọc loạn! Không nhẹ không nặng như vậy người sẽ bị mày chọc chết!"
Bà ta hét lên khiến ánh mắt của mọi người ngay lập tức tập trung vào Đại Kiều.
Đại Kiều hơi sững sờ, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng.
Cô nhỏ giọng biện giải: "Cháu không chọc mạnh, cháu chỉ chạm nhẹ mà thôi, cháu muốn đánh thức em Nhất Minh."
Chị hai Triệu đắc ý: "Mấy người đều nghe thấy rồi chứ? Chính con bé cũng thừa nhận đã chọc vào Nhất Minh, cũng không biết Nhất Minh có bị chọc chết hay không? Mẹ, chúng ta phải mau chóng gọi bác sĩ đến nhìn xem, nếu Nhất Minh chết rồi, chúng ta cũng không thể cõng cái nồi này!”
Tiêu Thúy Hoa lập tức hiểu ý con dâu hai liền ồn ào hét lên: "Bác sĩ, bác sĩ mau tới! Đứa trẻ ở phòng 215 bị người ta chọc chết!!"
Kiều Chấn Dân thấy anh cả nhà họ Triệu định chạy ra ngoài gọi bác sĩ, liền hỏi mẹ anh ấy: "Mẹ, có cần ngăn cản ông ta lại không?"
Kiều Tú Chi lắc đầu, sau đó ra hiệu với Đại Kiều: "Đại Kiều, lại đây."
Đại Kiều chạy đến nép vào ngực bà, bàn tay nhỏ bé nắm chặt góc quần áo của bà, đôi mắt to chứa đầy nước mắt: “Bà nội, con không có chọc mạnh vào em Nhất Minh.”
Vừa rồi cô chỉ chạm nhẹ vào em Nhất Minh thôi.
Em Nhất Minh đáng yêu như vậy, sao cô lại có thể dùng sức chọc cậu chứ?
“Bà nội biết rồi.” Kiều Tú Chi an ủi cô.
Kiều Hồng Hà chạy đến bên cạnh giường, nhìn xuống thấy giật mình.
Không biết có phải là ảo giác của bà không mà bà cảm thấy sắc mặt của Nhất Minh có vẻ hồng hào hơn trước rất nhiều?
Chị dâu hai của nhà họ Triệu nhìn thấy Kiều Hồng Hạ sững sờ, tưởng Triệu Nhất Minh đã chết, lại quát lớn: "Em ba, thế nào? Nhất Minh bị chọc chết sao? Ai da, em nói thông gia là có chuyện gì vậy? Thời điểm như này sao lại mang một đứa trẻ đến đây?”
"Đứa nhỏ này... ai da, tôi nhớ rồi, đứa nhỏ này không phải là một tai họa nổi tiếng trong gia đình Kiều sao? Tôi nghe nói khi nó sinh ra đã suýt giết chết mẹ và em gái, không lâu trước đây cha con bé còn bị nó khắc cho bị liệt cả hai chân, người này trời sinh mang tai họa, sao lại để con bé đến gần Nhất Minh chứ, cháu trai tội nghiệp của tôi, khi con bé đến cái lập tức khắc chết thằng bé!”
Kiều Tú Chi hét lên: “Câm miệng!”
Đúng lúc bà muốn đứng dậy tát bà ta thì bác sĩ bước vào.
Phòng bệnh này ồn ào quá, bác sĩ vẫn luôn chú ý nên Tiêu Thúy Hoa vừa hét lên, bác sĩ đến ngay lập tức.
Bác sĩ bước đến giường, cúi đầu xuống, sau đó lộ ra phản ứng giống như Kiều Hồng Hà.
Khi gia đình họ Triệu nhìn thấy phản ứng của bác sĩ, họ đều tin rằng Triệu Nhất Minh đã chết.
Triệu Nhất Minh chết thật là đúng lúc!
Bởi như vậy họ có thể ném cái nồi này vào người tai họa kia!
Bác sĩ nhìn thấy sắc mặt Triệu Nhất Minh hồng hào, hô hấp đều đặn, hoàn toàn không giống với dáng vẻ hấp hối trước đây, trong lòng rất kinh ngạc.
Cháu bé đã nhập viện được vài ngày với tình trạng sốt cao không khỏi, từ sáng nay các dấu hiệu sinh tồn giảm nhanh, thở nhiều lần gần như không phát hiện được.
Họ đã thông báo bệnh nguy kịch cho người nhà để họ chuẩn bị tâm lí sẵn, nhưng bây giờ chuyện gì đang xảy ra?
Anh ta lập tức kiểm tra cho đứa trẻ, sau khi kiểm tra, vẻ mặt của anh ta càng trở nên bối rối!
Đứa trẻ không những thở ổn định mà cơn sốt cao cũng hết!
Đúng lúc này, lông mi của Tiểu Nhất Minh run lên, chậm rãi mở mắt, nói nhỏ: “Chị Niệm Niệm.”
Vừa rồi dường như cậu nghe thấy giọng nói của chị Niệm Niệm.
Mọi người: "!!!"
Chị hai Triệu trừng to mắt: "Thằng bé... có phải là hồi quang phản chiếu không?"
Nước mắt của Kiều Hồng Hà “Tách" một tiếng chảy xuống: "Nhất Minh, con tỉnh rồi! Là mẹ, con có nhận ra mẹ không?”
Tiểu Nhất Minh chớp mắt, âm thanh nũng nịu kêu lên: “Mẹ.”
Nước mắt Kiều Hồng Hà chảy càng dữ dội hơn, nắm lấy tay bác sĩ nói: “Bác sĩ, con của tôi thế nào rồi? Bây giờ thằng bé tỉnh lại có nghĩa là có thể sống sót đúng không?”
Bác sĩ lấy lại tinh thần, trong lòng vẫn còn vô cùng bàng hoàng: “Bệnh sốt cao của đứa bé đã khỏi, mọi dấu hiệu sinh tồn đều ổn định, hẳn là không có vấn đề gì nữa.”
Người nhà họ Triệu: ???
Ý của bác sĩ là gì?
Chẳng lẽ Triệu Nhất Minh không phải là hồi quang phản chiếu mà là sống lại?
Kiều Hồng Hà che mặt lại không kìm được nước mắt.
Đại Kiều tách khỏi bà nội chạy về phía em Nhất Minh: “Em Nhất Minh!”
Thật tốt quá, em Nhất Minh đã khỏe lại rồi!