Triệu Nhất Minh nhìn lại thấy là chị gái Niệm Niệm của mình, cậu bé trượt xuống giường vội chạy đến: "Chị Niệm Niệm!"
Người nhà họ Triệu: !!!
Chẳng phải bệnh tình nguy kịch sao?
Chẳng phải chuẩn bị hậu sự sao?
Hiện tại sinh long hoạt hổ là đang diễn chuyện gì?
Thật ra bác sĩ cũng rất mơ hồ.
Rõ ràng là người đã đạp hai chân đến cửa địa ngục, đột nhiên khỏe lại.
Nếu như truyền đi, dân chúng có thể sẽ cảm thấy y thuật của bọn họ quá lợi hại hay không?
Tuy rằng Tiểu Nhất Minh dùng ngọc châu, nhưng dù sao cũng bệnh nặng một hồi, thêm vào lại nằm chừng mấy ngày, trên người thực sự không có bao nhiêu khí lực, chưa chạy được vài bước đã té ngã.
"Em trai Nhất Minh." Đại Kiều đau lòng vội vàng chạy tới, nâng em trai Nhất Minh dậy, "Ngã có đau hay không?"
Tiểu Nhất Minh ngẩng cái đầu nhỏ lên, mắt ươn ướt, ủy khuất nói: "Chị Niệm Niệm, mông có chút đau."
Mông đau?
"Vậy chị Niệm Niệm giúp em xoa xoa." Đại Kiều dùng tay nhỏ ngăn ngắn đưa đến cái mông nhỏ của em trai Nhất Minh, nhẹ nhàng xoa xoa mấy lần.
Khuôn mặt gầy gò của Tiểu Nhất Minh nhất thời trở nên đỏ bừng bừng, uốn éo thân thể nhỏ giọng nói: "Mông nhỏ. . . Không thể chạm."
Từ sau khi Tiểu Nhất Minh sốt hỏng đầu óc thì không nhớ được chuyện gì, ngay cả tên của chính mình cũng không nhớ được.
Kiều Hồng Hà vì dạy dỗ cậu cách tự bảo vệ mình, không biết tiêu tốn bao nhiêu tinh lực và thời gian.
Trong đó có một chuyện dạy cậu nhớ kỹ chính là không thể để cho người khác chạm vào nơi riêng tư và mông nhỏ của mình, tuy rằng đầu óc Tiểu Nhất Minh không tốt, nhưng nếu lặp lại nhiều lần thì cậu cũng ngờ ngợ có thể nhớ tới.
Cho nên vào lúc này bị chị Niệm Niệm đụng vào cái mông nhỏ của mình, cậu cảm giác có chút không được, nhưng lại không biết làm sao từ chối.
Đại Kiều không nghe thấy em trai Nhất Minh nhỏ giọng thầm thì, sau khi chạm vào thì cô còn bình luận: "Em trai Nhất Minh, cái mông của em không có thịt gì cả, xoa thật cấn tay."
Cái mông của mình làm cấn tay của chị Niệm Niệm?
Chuyện này không được.
Cậu lập tức quay đầu lại lớn tiếng nói: "Mẹ, Tiểu Nhất Minh muốn ăn thịt, cái mông của Tiểu Nhất Minh không có thịt, làm cấn tay chị Niệm Niệm."
Mọi người: ". . ."
Nhưng Kiều Hồng Hà lại lần nữa đỏ cả mắt, nghẹn ngào mạnh mẽ gật đầu: "Được được được, mẹ trở lại liền luộc thịt cho con ăn, để cho cái mông của con có thịt."
Con trai của bà ấy trước đây không lâu nằm ở nơi đó không nhúc nhích, bà ấy cho rằng vĩnh viễn sẽ mất đi cậu.
Ai biết trong chớp mắt cậu lại sống lại, sinh long hoạt hổ từ trên giường bệnh bước xuống, còn nói với bà ấy cậu muốn ăn thịt.
Đừng nói là ăn thịt, cho dù muốn ăn thịt thần tiên thì bà ấy cũng sẽ làm ra cho cậu.
Còn có, Nhất Minh là sau khi được Đại Kiều đụng vào mới tốt lên, sau này còn ai dám nói cô gieo vạ, bà ấy sẽ nhổ vào mặt người đó.
Tuy rằng người nhà họ Triệu rất kinh ngạc Tiểu Nhất Minh "Khởi tử hoàn sinh", nhưng sau khi hết khiếp sợ, bọn họ không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Tiểu Nhất Minh không chết, vậy thì nhà họ Kiều sẽ không nháo loạn nữa.
Tiêu Thúy Hoa nhìn Kiều Tú Chi nói: "Sui gia, đứa nhỏ căn bản không có vấn đề gì, bà đánh người một nhà chúng ta thành như vậy, bà nói xem chuyện này giải quyết như thế nào?"
Dù sao thì cũng phải bồi thường năm mươi một trăm đồng, bằng không đừng hòng bà sẽ giảng hòa.
Kiều Tú Chi cười lạnh: "Đứa nhỏ không có vấn đề thì có thể phủ nhận được sự thật rằng các người đẩy nó rơi xuống nước hay? Là có thể xem như tất cả chưa từng xảy ra sao? Nếu như nhà các người thật sự cho rằng như vậy, tôi hiện tại lập tức gánh bà đi đến bờ sông, quăng xuống dưới đó."
Tiêu Thúy Hoa: ". . ."
Làm người không thể bá đạo như thế.
Làm người cũng không thể như Kiều Tú Chi.
Nhưng người nhà họ Triệu có nhiều người như vậy cũng không có một người nào dám phản kháng.
Sông?
Tại sao nữ đồng chí này lại thô bạo như vậy chứ?
Bác sĩ nhìn Kiều Tú Chi, một mặt khiếp sợ.
Kiều Tú Chi nhìn nhà họ Triệu không ai dám hé răng, quay đầu lại nhìn Kiều Hồng Hà nói: "Việc này con dự định giải quyết thế nào?"
Đáy mắt Kiều Hồng Hà thiêu đốt lửa giận: "Cha, mẹ, con muốn ly hôn, con không muốn ở cùng một chỗ với bầy súc sinh này nữa."
Kiều Tú Chi nghe vậy không do dự chút nào, gật đầu nói: "Vậy thì ly hôn đi."
Bác sĩ đang đứng ở một bên lần thứ hai kinh ngạc đến ngây người.
Có câu nói, thà hủy bỏ mười tòa miếu, không hủy một hôn nhân, thời đại này gặp phải vợ chồng nhà ai có mâu thuẫn, ai mà không khuyên giải chứ?
Còn có, ly hôn thì mất mặt cỡ nào?
Nếu trong nhà nào có người ly hôn, đi ra ngoài thì cũng không thể nào ngẩng đầu lên nổi.
Thế nhưng bà lão này không chút nghĩ ngợi đã liền đồng ý cho con gái ly hôn, như vậy. . . Thật sự được sao?