Kiều Tú Chi: "Anh chỉ cần nói sự thật cho cảnh sát biết, liên quan đến bệnh trạng của đứa nhỏ này, còn lại cảnh sát sẽ đi điều tra."
Bác sĩ vừa nghe chỉ là như vậy, thở phào nhẹ nhõm nói: "Cái này không thành vấn đề, đến lúc đó chúng ta nhất định sẽ phối hợp cảnh sát điều tra."
Lúc trước khi đứa nhỏ vào viện thì bọn họ có hỏi qua người nhà là có chuyện gì xảy ra, bọn họ nói tự nó không cẩn thận rơi xuống sông, ở dưới sông rất lâu mới được cứu lên.
Không nghĩ tới đằng sau còn có ẩn tình, càng không nghĩ tới người hại đứa nhỏ này rất có thể là thân nhân của nó.
Người nhà họ Triệu vừa nghe lời này, sắc mặt đồng loạt trắng bệch lần thứ hai.
"Sui gia, chỉ là chuyện nhỏ mà thôi, không cần thiết báo cảnh sát chứ?" Âm thanh Tiêu Thúy Hoa run rẩy, lần thứ hai kêu một tiếng xui gia.
Kiều Tú Chi cũng không thèm nhìn tới bà ta, dặn dò Kiều Chấn Dân nói: "Hiện tại con liền đi đến đồn công an báo án, nói có người cố ý đẩy trẻ con xuống sông, đội sản xuất nhiều người như vậy, mẹ không tin không có một người nào nhìn thấy."
"Được rồi, mẹ, để con đi." Kiều Chấn Dân thoải mái đáp, bước chân liền đi ra ngoài.
Nhà họ Triệu một nhìn bọn họ thật sự làm vậy, càng ngày càng run rẩy không nhịn được.
Triệu lão nhị mạnh miệng kêu lên: "Mẹ, có cái gì không nỡ, muốn ly hôn thì ly hôn, muốn mang Nhất Minh đi liền để cô ta mang đi, một kẻ ngu si mà thôi, để ở nhà chỉ lãng phí lương thực, hiện tại có người đồng ý nuôi dưỡng nó không phải rất tốt hay sao?"
Tiêu Thúy Hoa làm sao lại không nỡ bỏ con dâu và cháu trai?
Chỉ là bà ta không muốn tiêu tốn tiền, càng không nuốt trôi cơn giận này.
Có điều chuyện đã đến nước này, cho dù bà ta không nuốt trôi cũng phải nuốt xuống: "Sui gia, đến cùng bà muốn thế nào mới có thể không báo cảnh sát?"
Kiều Chấn Dân nghe vậy dừng bước, quay đầu lại nhìn mẹ mình.
Kiều Tú Chi nói: "Ba điều kiện."
"Thứ nhất, để Triệu Giải Phóng và Hồng Hà ly hôn, sau này không cho phép nhà họ Triệu các người lấy bất kỳ lý do gì đến quấy rối Hồng Hà, càng đừng để cho tôi nghe đến bất kỳ chuyện gì không tốt liên quan đến Hồng Hà, bằng không tôi sẽ cho rằng là do các người nói ra."
Người nhà họ Triệu hận đến cắn nát một cái răng: ". . ."
"Thứ hai, đứa nhỏ thuộc về nhà họ Kiều chúng ta, từ đây Triệu Nhất Minh đổi tên thành Kiều Nhất Minh, sau này không có bất cứ quan hệ gì với nhà họ Triệu các người."
Triệu Giải Phóng la lên: "Không được, đó là con của tôi, tôi không đồng ý."
Đáng tiếc ông ta không đồng ý cũng vô dụng.
Bất kể là nhà họ Triệu hay là nhà họ Kiều, không có bất cứ người nào đặt lời nói của ông ta để ở trong mắt.
"Thứ ba, các người nhất định phải bồi thường hai trăm đồng, là phí để ngày sau Nhất Minh ngày sau dưỡng thân thể."
"Hai trăm đồng? Bà nằm mơ."
Hai điều trước đó, người nhà họ Triệu khẽ cắn răng nhẫn nhịn là được, dù sao cũng không liên quan tới bọn họ bao nhiêu.
Nhưng mà phải bỏ tiền ra?
Chuyện này tuyệt đối không thể.
Nhà họ Triệu vẫn không ở riêng, ra mỗi một phân tiền đều là của chung, tiền này tuyệt đối không thể ra.
"Không được?" Kiều Tú Chi cười lạnh, "Vậy thì cho các người thêm một lựa chọn."
Người nhà họ Triệu có trực giác Kiều Tú Chi là dạng miệng chó không thể mọc ra ngà voi, nhưng lại không nhịn được hỏi: "Lựa chọn gì?"
Kiều Tú Chi: "Tôi sẽ ném từng người trong nhà họ Triệu các người xuống sông, Tiểu Nhất Minh phải ở trong nước sông bao lâu, các người ở trong đó bấy lâu, chỉ cần các ngươi làm được thì hai trăm đồng chúng ta có thể không lấy."
Người nhà họ Triệu: ". . ."
Bọn họ liền biết bà không có lời hay.
Mùa đông khắc nghiệt, sông cũng sắp đóng băng, để bọn họ ở trong nước sông chừng nửa giờ, này không phải muốn lấy mạng của bọn sao?
Kiều Tú Chi đánh giá bọn họ: "Nghĩ xong chưa? Nếu cả hai lựa chọn đều không muốn thì báo cảnh sát đi."
Kiều Chấn Dân nghe nói như thế, bước chân lại muốn đi ra ngoài.
Người nhà họ Triệu còn có thể làm sao?
Đánh thì đánh không lại.
Mắng? Người ta có thể động thủ, cho nên vốn không muốn mở miệng.
Đối mặt với Kiều Tú Chi là nữ Bá Vương, bọn họ ngoại trừ nghe theo còn có thể làm sao?
Cuối cùng người nhà họ Triệu nghiến răng nghiến lợi kí xuống "Điều ước bất bình đẳng", trong lòng nguyền rủa mười tám đời tổ tông nhà họ Kiều mấy ngàn lần.
Người nhà họ Triệu không mang nhiều tiền như vậy ra ngoài, Kiều Tú Chi để Kiều Chấn Dân cùng Tiêu Thúy Hoa về đội sản xuất lấy, chờ lấy được tiền mới thả những người khác trong nhà họ Triệu đi.
Hai trăm đồng đó, chuyện này so với chuyện cắt thịt trên người nhà họ Triệu còn khiến bọn họ đau lòng hơn.
Người nhà họ Triệu nghiến răng nghiến lợi đi rồi, chỉ còn Triệu Giải Phóng không muốn rời đi.
Ông ta nắm chặt tay, hai mắt đỏ đậm: "Hồng Hà, anh thật sự biết sai rồi, chúng ta đừng ly hôn, em và con theo anh trở về đi."