Kiều Hồng Hà xoay mặt qua chỗ khác, nửa ánh mắt cũng không muốn cho ông ta.
Xem vợ không để ý tới mình, Triệu Giải Phóng lại chuyển tới trước mặt con mình: "Nhất Minh, con cùng cha trở về đi, không phải con muốn ăn thịt sao? Cha mua cho con."
Tiểu Nhất Minh vẫn ngoan ngoãn tựa vào trong lồng ngực chị Niệm Niệm, nghe thấy âm thanh của cha cũng không ngẩng đầu lên.
Đại Kiều dùng tay nhỏ chọt chọt cái mông nhỏ của cậu: "Em trai Nhất Minh, người khác nói chuyện với em thì em phải ánh mắt của đối phương, như vậy mới là bé ngoan nha."
Tiểu Nhất Minh lúc này mới xoay người nhìn Triệu Giải Phóng một chút, rất nhanh lại quay đầu lại bi bô hỏi: "Chị Niệm Niệm, ông ấy là ai vậy? Tiểu Nhất Minh không biết."
". . ."
Đứa nhỏ như là một cái dao sắc nhọn đâm vào trong lòng Triệu Giải Phóng.
Ông ta bụm mặt bắt đầu khóc lớn.
——
Người nhà quê kết hôn đều không lấy giấy hôn thú, đương nhiên ly hôn cũng không có chứng mình ly hôn, hai nhà nói ra là được.
Bởi vậy Kiều Hồng Hà trong cùng ngày liền thành người đã ly hôn.
Bởi vì thân thể Tiểu Nhất Minh đã khỏe lại, bà ấy cũng không muốn tiếp tục ở tại trong bệnh viện lãng phí tiền, thu thập xong đồ vật liền cùng với mẹ quay về thôn Thất Lý.
Trở lại thôn Thất Lý, đương nhiên không thể tránh khỏi gặp phải một ít người thích nhiều chuyện.
"Hồng Hà, năm mới đã sắp qua rồi, sao hiện tại mới về nhà mẹ đẻ vậy?"
"Chồng của cô đâu? Sao lại không cùng cô trở về?"
"Cô đem theo bao lớn bao nhỏ, sẽ không phải là cãi nhau với chồng chứ?"
Mặt Kiều Hồng Hà đỏ bừng lên, hiển nhiên vẫn không thích ứng với ánh mắt của mọi người.
"Hồng Hà ly hôn rồi, sau này mẹ con nó đều sẽ ở lại nhà họ Kiều."
Như lần trước Kiều Chấn Quân ly hôn vậy, lần này Kiều Tú Chi cũng không có ý định ẩn giấu.
Giấy không thể gói được lửa, giấu được nhất thời giấu không được một đời, nếu sớm muộn gì cũng phải biết, vậy không bằng vừa mới bắt đầu liền nói rõ ràng.
Mọi người: ". . ."
Cái gì?
Kiều Hồng Hà cũng ly hôn?
Lúc trước Kiều Chấn Quân ly hôn đã khiến mọi người chấn kinh vô cùng, vừa mới qua bao lâu, Kiều Hồng Hà cũng ly hôn theo. .
Nhà họ Kiều đến cùng muốn làm cái gì?
Trong nhà có một người ly hôn đã đủ mất mặt, nhà họ Kiều một không đủ, lại còn muốn một đôi?
Kiều Tú Chi người làm mẹ này cũng thật là.
Làm cha làm mẹ, không dạy dỗ con cái được, không khuyên bảo một chút, trái lại còn xúi con cái đi ly hôn, hiện tại Hồng Hà ly hôn, chỉ sợ bên trong cũng là tác phẩm Kiều Tú Chi.
Còn có một nhóm người nhìn về phía Đại Kiều, cảm thấy đứa nhỏ này quả nhiên không rõ.
Kiều Chấn Quân bại liệt, hai anh em Kiều Hồng Hà ly hôn, cuối năm Vạn Xuân Cúc đổ máu vào bệnh viện, sau này vẫn nên cách đứa nhỏ này xa một chút.
Kiều Tú Chi không thèm để ý những người ngu xuẩn này nghĩ như thế nào, ngẩng đầu ưỡn ngực dẫn người nhà họ Kiều trở về lão viện.
Nghe được động tĩnh, Vạn Xuân Cúc xông lên trước,từ bên trong lao ra, một bên chạy một bên kích động hô: "Cha, mẹ, mọi người rốt cục quay về rồi."
Kiều Tú Chi nhìn bộ dáng này của bà ta, lông mày nhíu lại: "Sao lại chạy nhanh như vậy, có chuyện gì xảy ra sao?"
Vạn Xuân Cúc lắc đầu, vóc người mập mạp uốn một cái, khuôn mặt ngăm đen xấu hổ, âm thanh yểu điệu: "Không xảy ra chuyện gì, chỉ là nửa ngày không nhìn thấy cha mẹ, con rất nhớ mọi người."
Mọi người: ". . ."
Giọng nói và dáng dấp kia của Vạn Xuân Cúc, hiển nhiên là mô phỏng theo Đại Kiều.
Chỉ là Đại Kiều trắng trẻo mũm mĩm, nói chuyện bi bô, nếu cô nói như vậy thì mọi người chỉ sẽ cảm thấy cô đáng yêu.
Nhưng Vạn Xuân Cúc làm như vậy, thật giống như nhìn thấy một con heo lông màu đen làm nũng như thế, loại cảm giác đó. . . Thực sự một lời khó nói hết.
Kiều Chấn Quốc nhìn vợ mình như gặp quỷ: "Vợ, trước đây anh đã nói với em, em không nên nói chuyện như vậy, thực sự quá đáng sợ. Em xem cả người anh lại nổi da gà rồi."
Nói, ông ta cầm quần áo kéo lên, quả nhiên ở bên trên có một lớp da gà bao trùm.
Vạn Xuân Cúc: ". . ."
Người đàn ông này quả thực muốn làm bà ta tức chết.
Bà ta chỉ muốn nói chuyện êm tai một chút lấy lòng cha mẹ chồng, ông ta không ủng hộ bà ta thì thôi, còn kéo chân sau.
Kiều Đông Anh trốn ở trong góc, cười đến eo không thẳng lên được.
Kiều Đông Hà nhìn thấy bộ dáng này của em gái, bấm vào người em gái nhỏ giọng nói: "Nếu như bị mẹ biết em trêu đùa mẹ, khẳng định sẽ mắng em không ngừng."
Kiều Đông Anh lau lệ ở khóe mắt nói: "Em đâu có trêu đùa mẹ. Em chỉ nói mẹ đi lấy lòng ông bà nội, chỉ là mẹ không ai không học lại một mực học theo em gái Đại Kiều, cười chết em rồi."
Kiều Đông Hà nhớ tới mẹ cô ấy vừa nãy bắt chước bừa, cũng không nhịn được che miệng lại nở nụ cười.