Cả người cô trắng ngần, da dẻ trắng đến cơ hồ phát sáng, chỉ liếc mắt nhìn, liền không có cách nào dời mắt ra khỏi người cô.
Càng quan trọng hơn chính là tật nói lắp của cô đã hoàn toàn chữa khỏi.
Đời trước cô nói lắp không nghiêm trọng giống như đời này, nhưng cũng phải mất hơn một năm mới dần dần tốt lên.
Nhưng hiện tại chỉ mới nửa tháng, tật nói lắp của cô đã hoàn toàn khỏi.
Điều này làm sao lại khiến cô ta không khiếp sợ?
Không được, cô ta không thể chờ đợi nữa, cô ta nhất định phải tìm cơ hội gặp mặt Đại Kiều một lần.
Nhà họ Kiều đương nhiên biết người ở bên ngoài nói bóng nói gió, chỉ là bọn họ làm bộ không biết mà thôi.
Bởi vì Kiều Hồng Hà đến, nhiệm vụ chăm sóc Kiều Chấn Quân ung dung không ít, người trong lão viện nhà họ Kiều cũng không cần mỗi ngày đi qua gác đêm.
Chỉ là tiểu viện nhà họ Kiều có bốn người, người thì bại liệt, có hai đứa nhỏ, còn Kiều Hồng Hà lại là phụ nữ, Kiều Tú Chi cảm thấy không quá an toàn, cho nên dự định muốn mang về hai con chó để nuôi.
Sau khi hai anh em Kiều Chấn Quân và Kiều Hồng Hà biết đều rất tán thành, ở trong sân nuôi một con chó vườn, nếu nửa đêm có người không có lòng tốt đi vào, chó nhất định sẽ sủa gọi người.
Thời đại này mọi người đều ăn không đủ no, người nuôi chó rất ít, Kiều Tú Chi nhờ nhiều người hỏi thăm, mới hỏi thăm được đội sản xuất sát vách có một gia đình có nuôi chó, hơn nữa gần đây vừa vặn vừa đẻ được hai con chó đực.
Sau khi Đại Kiều và Tiểu Nhất Minh biết trong nhà sẽ nuôi chó, hai đứa nhỏ đều hưng phấn vô cùng.
Hai người mỗi ngày tụ lại cùng nhau, thương lượng phải lấy tên cho chó con là gì.
Hai ngày sau, Kiều Chấn Quốc từ đội sản xuất sát vách ôm trở về hai con chó con.
Một con màu trắng đen, một con màu vàng nhạt.
Đại Kiều nhìn hai con chó con ngây thơ đáng yêu, hai mắt thật to gần như sắp phát sáng: "Bà nội, chúng ta có thể nuôi cả hai chú chó con này sao?"
An Bình cũng đi lại đây: "Chỉ có thể cho mọi người một con, một con còn lại thì chúng ta nuôi."
Sao có thể giao cả hai con chó cho tiểu viện nhà họ Kiều chứ, nếu thật sự như vậy thì không phải bọn họ sẽ nhìn mà thèm chết hay sao?
Hai chị em Kiều Đông Hà và Kiều Đông Anh gật đầu như giã tỏi: "Đúng đúng, chỉ có thể cho em nuôi một con, có điều thấy em và em trai Nhất Minh tuổi còn nhỏ, có thể cho hai đứa chọn trước."
Hai con chó con vừa mới được một tháng tuổi, rất bụ bẫm, tứ chi còn chưa đủ mạnh mẽ, bò mềm oặt, thỉnh thoảng sẽ ngã nhào, ô ô réo lên không ngừng.
Đại Kiều nhìn chó con ngây thơ, lần thứ nhất trong đời nghĩ thầm lựa chọn thật khó khăn: "Em trai Nhất Minh, hai con chó con đều thật đáng yêu, em nói xem lựa chọn con nào thì tốt?"
Tiểu Nhất Minh trừng mắt nhỏ nhìn chị Niệm Niệm, cười híp mắt: "Lựa chọn chị Niệm Niệm."
Đại Kiều vỗ vỗ đầu em trai, bi bô thở dài nói: "Em trai Nhất Minh, em nói sai rồi, không phải lựa chọn chị, là lựa chọn chó con."
"Không, lựa chọn chị Niệm Niệm."
Tiểu Nhất Minh lớn tiếng kêu lên, nói xong nhào vào trong lồng ngực chị Niệm Niệm, suýt chút nữa đánh gục Đại Kiều.
Hai chị em Đại Kiều nhốn nháo loạn tùng phèo, An Bình đã vừa ý con chó con có màu lông đen trắng giao nhau kia.
Chó con vô cùng đặc biệt, mắt trái là màu đen, mắt phải là màu trắng, thật giống như đang đeo một cái kính mắt màu trắng đen, nhìn qua vô cùng đặc biệt.
An Bình chào hỏi chó con, nhưng chó con tựa hồ nhìn cậu không lọt mắt, hung hăng gào lên một tiếng: "Gâu gâu. . ."
An Bình còn tưởng rằng nó yêu thích mình, đưa tay chọt chọt trên đầu nhỏ của nó một hồi, chó con không đứng vững, nhất thời ngã chổng vó, sau đó càng tức giận.
"Gâu gâu. . ."
Nó bò lên, dùng cái mũi nhỏ ngửi dưới chân An Bình một cái, đột nhiên thân thể run lên, đưa một phần lễ vật đặc biệt cho An Bình—— nước tiểu chó.
“Cái đồ hư hỏng này, dám đi tiểu lên mu bàn chân của tao." An Bình đỏ mặt, tức giận đến không chịu được.
Kiều Đông Anh chỉ vào em trai cười: "Em trai, em đây là đã đến tuổi rồi."
An Bình tức giận đến nổ vù vù: "Chị hai, chị nói gì vậy, đến tuổi gì chứ?"
Kiều Đông Anh toét miệng cười: "Đến tuổi bị chó ghét, ha ha ha. . ."
Kiều Đông Hà che miệng cười, lại sợ em trai thẹn quá thành giận, lén lút kéo em gái.
An Bình đúng là không tức giận, trái lại thở dài nói: "Người đến tuổi bị chó ghét thật bất ngờ không kịp chuẩn bị, em cũng rất khiếp sợ."
Các người lớn nghe được bọn nhỏ đối thoại, cũng không nhịn được nở nụ cười.
Chó con làm chuyện xấu một chút tri giác cũng không có, lắc cái mông nhỏ bò qua Đại Kiều.
Đi tới dưới chân Đại Kiều, nó lại nằm ngửa ra, lộ ra bụng nhỏ đầy thịt, bi bô kêu hai tiếng: "Gâu gâu. . ."