Trong lòng Đại Kiều thời mềm mại thành một mảnh, đưa tay chọt chọt bụng nhỏ của nó, chó con cũng không tức giận, trái lại dáng vẻ rất hưởng thụ.
"Anh họ, chị họ, em quyết định rồi, em muốn nuôi con chó con này." Đại Kiều chỉ vào chó con có màu lông trắng đen xen kẽ nói.
Chó con tựa hồ có thể nghe hiểu, duỗi ra đầu lưỡi liếm liếm ngón tay của cô, dáng vẻ ngoan ngoãn vô cùng, nhìn An Bình nghiến răng.
Đại Kiều bị nó liếm đến tay cảm thấy hơi ngứa, khanh khách nở nụ cười, ôm chó con hỏi em trai Nhất Minh: "Em trai Nhất Minh, em muốn lấy tên gì cho con chó này?"
Tiểu Nhất Minh nghiêng đầu nhỏ suy nghĩ một chút, chỉ vào chó con kêu lên: "Thí Thí. Thí Thí."
Mọi người: ". . ."
An Bình nhất thời cười lăn lộn: "Ha ha ha, em trai Nhất Minh, em thật là hay nha, lấy cái mông đặt tên cho chó con."
Tiểu Nhất Minh không hiểu, còn tưởng là anh họ đang khen mình, mắt nhỏ cười thành một cái khe.
Lúc trước khi em trai Nhất Minh sinh bệnh nặng, cả người gầy đi rất nhiều, Đại Kiều rất đau lòng, vào lúc này nhìn thấy em trai Nhất Minh vui vẻ như vậy, cũng gật đầu đáp ứng.
Thí Thí thì cứ gọi là Thí Thí đi, chỉ cần em trai Nhất Minh vui vẻ là tốt rồi.
Liền như vậy, chó con có màu lông trắng đen xen kẽ gọi là Thí Thí, được nuôi trong tiểu viện nhà họ Kiều.
Chó con lông màu vàng kia thì đi theo về lão viện nhà họ Kiều, An Bình lấy cho nó một cái tên, gọi Kiều Hữu Nhục.
Danh tự này trùng tên với cháu trai nhỏ Phương Hữu Nhục của nhà họ Phương, sau khi nhà họ Phương biết, bà Phương ở trong sân chỉ vào ông trời mắng ròng rã một canh giờ.
——
Đông đi xuân đến, đầu cành cây lặng lẽ đâm chồi xanh, mùa xuân đến càng ngày càng gần.
Vào trước mùa xuân, thôn Thất Lý lại bùng nổ ra một bát quái khiến tất cả mọi người khiếp sợ —— Nhà họ Vương cho bà mối đến nhà họ Phương cầu thân.
"Tin tức này là giả phải không? Nhà họ Vương làm sao có khả năng coi trọng chiếc giày rách Phương Tiểu Quyên kia?"
"Tôi cũng không tin, tuy rằng Phương Tiểu Quyên lớn lên vẫn tính ra dáng lắm, nhưng bà ta từng gả cho người ta, còn sinh hai đứa bé, mặc dù Vương Hâm Sinh ham ăn lại lười biếng, tuy nhiên không cần thiết lựa chọn hàng đã xài rồi như Phương Tiểu Quyên."
"Đúng vậy. Nhà họ Vương so với nhà họ Kiều còn giàu có hơn, nghe nói Vương Lão Tam ở bộ đội lại lập công, nói không chừng chẳng mấy chốc sẽ được thăng làm đoàn trưởng, đến thời điểm gửi tiền về nhà khẳng định là năm mươi đồng trở lên."
Nghe thấy năm mươi đồng, ánh mắt của mọi người đều trở nên không giống nhau.
Một tháng năm mươi đồng, chính là mỗi ngày ăn không hết thịt.
Lại nói, mặc dù Vương Hâm Sinh thích ăn ngon lại lười biếng một chút, nhưng cũng không phải xấu từ trong trong xương
Người ta cho tới bây giờ không làm chuyện vi phạm pháp luật, cũng không đùa giỡn phụ nữ, chỉ lười biếng một chút, nhưng điều này cũng không phải vấn đề lớn.
Thật ra vẫn người có gia cảnh bình thường cũng muốn gả con gái đến nhà họ Vương, chỉ là những cô gái này lớn lên khá là khó coi, Vương Hâm Sinh một người cũng không coi trọng.
Yêu cầu của Vương Hâm Sinh đối với phụ nữ chính là lớn lên phải đẹp đẽ, khuôn mặt phải ưa nhìn, vóc người cũng vậy, tốt nhất chính là trước sau đều có hương vị phụ nữ.
Yêu cầu như thế không thấp, coi như có cô gái như vậy, người ta cũng sẽ không xem thường anh ta.
Càng khỏi nói đến chuyện anh ta rất hào phóng.
Nhưng mọi người làm sao cũng không nghĩ tới, Vương Hâm Sinh cuối cùng sẽ bị chiếc giày rách Phương Tiểu Quyên chiếm được.
Có vài người nhìn chằm chằm người của nhà họ Vương nhất thời liền không phục, cố ý chạy đến nhà họ Vương nói xấu Phương Tiểu Quyên.
"Thúy Hoa, tốt nhất khuyên nhủ mẹ chồng của cô đi, người phụ nữ Phương Tiểu Quyên kia chính kẻ thích gây sự, cô không nhớ mấy năm kia khi cô ta gả tới nhà họ Kiều sao, mỗi ngày nhà họ Kiều đều náo loạn, nhà họ Vương mọi người để cho cô ta vào cửa, sau này khẳng định không được an bình."
"Đúng vậy. Còn có, người phụ nữ kia năm, sáu năm qua không hề mang thai, ai biết còn có thể thể sinh hay không? Nghe nói năm đó xuất huyết nhiều thiệt thòi thân thể, cưới vợ chính là vì sinh con, nếu như cưới về một con gà mái không thể đẻ trứng, vậy coi như thiệt thòi lớn rồi."
"Còn có, nhà họ Phương trên dưới đều không phải lo lắng chuyện gì cả, bây giờ có xui gia như vậy, khẳng định có phiền toái đếm không hết, cho nên, Thúy Hoa cô vẫn nên nói với cha mẹ chồng suy nghĩ một lần nữa đi."
Lưu Thúy Hoa nghe đến mấy câu này, trong miệng từng trận phát khổ.
Từ trên xuống dưới nhà họ Vương, bao gồm bản thân Vương Hâm Sinh, không có ai hy vọng Phương Tiểu Quyên vào cửa.
Nhưng bọn họ dám từ chối sao?
Bọn họ không dám.