Đoàn Sủng Tiểu Sư Muội - Liễm Chu

Chương 142

Sáng hôm sau, ánh dương chiếu rọi vào phòng của Ông Linh Tiêu. Nàng đưa tay đỡ trán, khẽ mở mắt, đầu đau như búa bổ, vừa chạm tay lên trán thì phát hiện ra một cái u lớn sưng vù.

"Ai da!" Nàng khẽ kêu lên một tiếng, đau đến nhăn cả mặt.

Bên cạnh có người trở mình, một cánh tay vươn ra ôm lấy nàng, thân người cũng thuận thế áp lên.

"Thả ra nào!" Ông Linh Tiêu đẩy người kia.

"Linh nhi..." Công Dã Ti Đồng còn chưa tỉnh hẳn, lầm bầm trong mộng, môi cũng liền dán lên.

"Ưm ưm..." Ông Linh Tiêu vùng vẫy, kết quả lại bị ôm chặt hơn.

Hôn đủ rồi, Công Dã Ti Đồng mới chịu mở mắt, "Ơ? Trán nàng sao lại có u vậy?"

Ông Linh Tiêu liền đá Công Dã Ti Đồng một cước, "Còn nói ta nữa! Trán nàng chẳng phải cũng sưng một cục sao?" Nói đoạn nàng đưa tay sờ lên trán Công Dã Ti Đồng.

"Ai da!" Công Dã Ti Đồng đau đến tỉnh hẳn.

"Sao lại ra nông nỗi này?" Ông Linh Tiêu với lấy lọ cao trong tủ đầu giường, tự bôi cho mình một chút, sau đó ngồi dậy bôi cho cả Công Dã Ti Đồng.

Thuốc mỡ trắng lạnh mát dán lên trán, lập tức dễ chịu hẳn.

"Hay ghê!" Công Dã Ti Đồng cảm thấy đỡ đau ngay, "Linh nhi, chuyện tối qua nàng còn nhớ không?" Nàng ngẫm một lúc, xác nhận bản thân hoàn toàn không nhớ gì.

Ông Linh Tiêu lắc đầu, "Say rồi, về thế nào cũng chẳng nhớ nổi."

"Ừm... để lát ra ngoài hỏi sư tỷ sư muội nàng xem sao."

Ông Linh Tiêu vừa nghe vậy liền kêu "a" một tiếng, bật dậy khỏi giường, quýnh quáng mặc y phục.

"Nàng làm gì vậy?" Công Dã Ti Đồng bị làm giật mình, co rút người vào trong chăn.

"Dậy mau, dậy mau, sáng sớm phải đến thỉnh an trưởng bối, Hoa sư phụ đã dặn rồi, nàng quên rồi sao?" Ông Linh Tiêu mặc xong còn kéo Công Dã Ti Đồng dậy mặc theo.

Hai người chỉnh trang xong, vừa ra khỏi viện đã thấy Hứa Vi Thư và Kiều Trĩ đang rình ngoài cửa, thấy hai người bước ra, liền bụm miệng cười khúc khích.

"Một khắc xuân tiêu đáng giá ngàn vàng nha~"

"Đừng có nói bậy!" Ông Linh Tiêu mặt đỏ bừng.

"Á! Trán muội sao lại sưng thế kia?" Hứa Vi Thư mắt tinh, chỉ tay hỏi.

Kiều Trĩ cũng phát hiện trán Công Dã Ti Đồng cũng có u, ánh mắt xoay chuyển, "Hai người tối qua làm gì thế? Dữ dội vậy sao?"

Ông Linh Tiêu không chịu nổi nữa, giơ tay đuổi đánh, "Trĩ nhi, ngươi là công chúa đấy! Nói năng sao không biết chừng mực gì cả? Xem ta đánh cái miệng này!"

Kiều Trĩ cười khanh khách chạy mất.

Ông Linh Tiêu còn chưa hả giận, quay đầu thì thấy Hứa Vi Thư đang cười mờ ám, còn giơ ngón tay cái: "Vẫn dậy nổi, lợi hại thật đó!"

Ông Linh Tiêu lại muốn nổi đóa, Hứa Vi Thư đã sớm chuồn không thấy bóng dáng.

"Thôi thôi, đừng giận nữa mà." Công Dã Ti Đồng lại phải dỗ dành.

"Hai cái loa lớn đó, chuyện gì cũng dám nói!" Ông Linh Tiêu đã thấy rõ, chưa đến nửa ngày, lời đồn trong thư viện chắc chắn sẽ lan khắp nơi. Nghĩ vậy, nàng liền trừng mắt với Công Dã Ti Đồng, "Cái u này là sao mà có?"

Công Dã Ti Đồng mặt mũi vô tội: "Ta làm sao mà biết?"

Hai người tới viện của Văn Huyền Ca để thỉnh an trưởng bối là. Lúc này không có người ngoài.

Hai người hành lễ rất cung kính, nhưng do hai cái u trên trán, lại bị hai vị sư phụ không đáng tin cười cợt một lúc, cả hai đều sắp bùng nổ.

Sau khi hành lễ xong, bốn sư đồ ngồi lại chuyện trò. Công Dã Âm bảo định rời thư viện, quay về Duy Âm Cung.

Lời vừa thốt ra, Công Dã Ti Đồng thì vẫn bình thường vì quen phiêu bạt giang hồ, riêng Ông Linh Tiêu lại ra vẻ lưu luyến không rời.

"Sư cô, người đừng đi nhanh như vậy, Linh nhi đã quen có người bên cạnh rồi." Nàng nhìn Công Dã Âm với ánh mắt đáng thương, hiện tại mọi người đều tụ họp, chính là thời khắc nàng hạnh phúc nhất.

Lời này khiến Công Dã Âm lòng mềm như nước, quay lại nhìn đồ đệ ngốc của mình, liền tức giận.

"Vẫn là Linh nhi ngoan, không uổng công sư cô thương yêu." Trừng mắt nhìn Công Dã Ti Đồng, "Ngươi xem ngươi!"

Công Dã Ti Đồng giật mình, "Con làm sao chứ?" Nàng hoàn toàn không hiểu bản thân sai ở đâu, thái độ này càng khiến Công Dã Âm tức hơn

"Ngươi cũng không thèm giữ ta lại!"

"Sư phụ, người muốn đi thì ai giữ được? Con giữ người có ích gì, người có nghe con đâu." Công Dã Ti Đồng lẩm bẩm. Sư đồ nhiều năm, ai chẳng quen cảnh nói đi là đi, nói ở là ở, giờ còn bày trò ủy mị làm gì? Nàng không học nổi!

Công Dã Âm lắc đầu, "Thật là, uổng công nuôi ngươi, nhìn Linh nhi xem, hiểu chuyện biết bao!"

Công Dã Ti Đồng nhe răng cười: "Sư phụ à, người không nuôi con thì làm sao con lừa được Linh nhi chứ?" Nàng quay sang cầu cứu Văn Huyền Ca, "Sư cô, người nói đúng không?"

Văn Huyền Ca nhấp một ngụm trà, chậm rãi nói: "Ti Đồng à, khi nhỏ con chắc hẳn bị ăn đòn không ít nhỉ?" Tính khí thế kia, cái miệng kia, không bị đánh bẹp dí thì chỉ có thể do sư tỷ đổi tính.

Công Dã Ti Đồng không phải kẻ ngốc, nghe ra được hàm ý trong lời của Văn Huyền Ca, nàng đưa tay sờ lên cái u trên trán, cười ngờ nghệch: "Sư phụ vẫn thương rất con~"

Công Dã Âm hừ một tiếng, "Ngươi còn mặt mũi mà nói sao?"

Liễu Viên, viện của Ân Phán Liễu.

Nàng đang nhàn nhã thưởng trà, đối diện là Tiếu Trường Ngữ. "Giờ phút này, có cảm thấy bản thân như người ngoài không?" Tiếu Trường Ngữ tay ve vuốt ly trà.

"A Âm muốn rời đi, ít nhiều cũng phải thoải mái trong lòng một chút." Ân Phán Liễu mỉm cười, "Dù sao chúng ta cũng có giao tình từ nhỏ."

Tiếu Trường Ngữ nghe vậy gật gù, "Giao tình từ nhỏ, mà ngươi lại lén lút đoạt lấy người trong lòng của người ta? Chuyện ấy chẳng phải quá thất đức sao?"

Ân Phán Liễu không đồng tình, đáp lại: "A Âm không hợp với Huyền Ca, hai người làm tỷ muội mới là hợp nhất."

Tiếu Trường Ngữ không tin, nghiêng người về phía trước: "Sao lại không hợp?"

Ân Phán Liễu cũng cúi người, nhỏ giọng nói: "Cả hai đều không quá...khôn khéo." Nói xong còn ném ánh mắt sâu xa đầy hàm ý.

Tiếu Trường Ngữ cố giữ nét mặt điềm tĩnh, "Ta nghĩ rằng nếu không gặp ngươi, hai người đó cũng coi như khôn khéo."

Ân Phán Liễu mở chiết phiến, khẽ phẩy một cái: "Lục diệp sấn hoa hồng, ta chính là lục diệp, hai người đó là hoa hồng rực rỡ."

Hai đóa đại hoa hồng kia vừa tiễn hai đóa tiểu hoa hồng đi bái kiến Chưởng Viện, sau đó lại định đến thăm Thần Nhứ.

"Sư tỷ, tỷ thực sự muốn rời đi sao?" Văn Huyền Ca không nỡ, lên tiếng hỏi.

"Không đi thì sao? Ở lại để ngày ngày bị con hồ ly kia chọc giận à?" Hễ nhắc tới Ân Phán Liễu, giọng điệu của Công Dã Âm liền trở nên bực bội.

"Sư tỷ, tỷ biết mà, Liễu tỷ tỷ ấy cũng chỉ là quan tâm tỷ thôi." Chuyện ấy ai cũng nhìn ra được.

"Ta biết." Công Dã Âm nói xong liền trầm mặc hồi lâu, rồi chậm rãi thốt: "Huyền Ca, Phán Liễu là bằng hữu tốt nhất, cũng là duy nhất của ta. Nhưng lại cướp mất ngươi khỏi ta. Năm xưa ta đã từng nói, ai cũng được, duy chỉ có Phán Liễu là không thể."

Từ nhỏ lớn lên bên nhau, Công Dã Âm đã coi Ân Phán Liễu như thân nhân, là người mà nàng có thể hy sinh cả tính mạng. Chính vì vậy, nàng không thể chấp nhận việc Ân Phán Liễu mang Văn Huyền Ca đi. Trong lòng nàng, đó là sự phản bội nặng nề đối với tình bằng hữu.

"Sư tỷ... chuyện đó đã qua bao năm rồi mà..." Suy cho cùng lỗi là do bản thân mình, Văn Huyền Ca vô cùng áy náy.

Công Dã Âm xoa đầu Văn Huyền Ca, "Tiểu sư muội, chuyện này không trách muội. Muội vẫn là tiểu sư muội tốt của ta. Chỉ trách con hồ ly ấy, mưu tính bao năm trời, thế mà ta lại không hề nhận ra." Nàng càng nói càng giận, sắc mặt cũng sa sầm.

"Lời này ngươi chẳng cần nói với ta, ta đã sớm nói rồi, ngươi và Huyền Ca không hợp, làm tỷ muội mới là tốt nhất." Câu nói ngứa đòn như vậy, tất nhiên là từ cái miệng của Ân Phán Liễu mà ra.

Văn Huyền Ca vừa nghe thấy giọng Ân Phán Liễu liền thấy đầu mình đau như búa bổ. Nàng vốn định nhân lúc Ân Phán Liễu không có mặt, cùng Công Dã Âm giãi bày tâm kết, nào ngờ Ân Phán Liễu lại tới nhanh đến thế.

"Ân hồ ly, ngươi đừng có tưởng mình thông minh," Công Dã Âm hừ lạnh, "Năm xưa ta chỉ là quá mức tín nhiệm ngươi thôi."

Ân Phán Liễu nhàn nhã đáp: "A Âm, ngươi có từng nghĩ, vì sao lại tin ta như thế?"

Công Dã Âm nghẹn lời. Đúng vậy, nàng vốn là người cao ngạo, cớ sao lại không hề phòng bị gì với Ân Phán Liễu?

"Ngươi có phải đang muốn nói ta ngốc?" Giọng nàng trở nên nguy hiểm, chỉ cần Ân Phán Liễu gật đầu, Khiên Hồn Ti trong tay áo sẽ lập tức xuất hiện.

Ân Phán Liễu khẽ lắc đầu, đầu không gật xuống mà nghiêng sang trái phải: "Ngươi ngốc sao? Năm xưa trong Tĩnh Quốc Công Phủ, bao nhiêu toan tính thủ đoạn, ngươi vẫn bình an vô sự. Chỉ là, phương pháp của ngươi có hơi... thô bạo một chút."

Công Dã Âm siết chặt Khiên Hồn Ti trong tay áo, "Hồ ly kia, ngươi đừng tưởng ta không dám động thủ!"

"Động thủ thì ngươi đúng là ngốc thật rồi." Ân Phán Liễu nhún vai, "Dù sao ngươi cũng không đánh lại ta."

Công Dã Âm thật sự muốn ra tay, may mà Văn Huyền Ca vội vã ngăn lại: "Sư tỷ, đừng mắc bẫy Liểu tỷ tỷ, tỷ ấy đang trêu tỷ thôi."

"Hừ!" Công Dã Âm xoay cổ, "Ta... ta không chấp nàng ta."

"A Âm" – Ân Phán Liễu chậm rãi tiến lại, giọng trở nên dịu dàng hơn "Thật ra trong lòng ngươi rõ ràng, ta là người sẽ vì ngươi mà suy nghĩ, không bao giờ hại ngươi. Cũng chính bởi vì như vậy, nên ngươi mới không hề phòng bị ta."

Nàng vừa nói, ánh mắt lại dừng nơi hai bàn tay đang nắm chặt của Công Dã Âm và Văn Huyền Ca rồi nhướng mày đầy ẩn ý.

Văn Huyền Ca vội vàng rút tay lại, nhưng trong lòng lại ngọt ngào như uống mật: Liễu tỷ tỷ ghen rồi.

Công Dã Âm lại rơi vào trầm mặc. Nàng biết rõ, Ân Phán Liễu là người đáng tin nhất, nhưng người ấy lại mang đi tiểu sư muội mà nàng cưng chiều từ nhỏ.

"Trên đời này, ai cũng có một người chân chính tương hợp, nhưng người đó... không phải là Huyền Ca." Ân Phán Liễu bước tới, nhẹ vỗ vai nàng, "Ta thật sự vì ngươi mà suy nghĩ."

Công Dã Âm lại không phản bác. Nàng ngẩng đầu nhìn Ân Phán Liễu: "Ngươi làm sao biết người ấy không phải là Huyền Ca?"

Ân Phán Liễu khẽ chỉ sang bên cạnh,
"Bởi vì Huyền Ca... là của ta."

"Á à! Con hồ ly thối, ngươi tìm đòn đây mà!" Khiên Hồn Ti lập tức phóng ra, ngân quang rực rỡ, sát khí lượn lờ. Ân Phán Liễu mở chiết phiến, thân ảnh linh hoạt tung bay trong phòng.

Văn Huyền Ca lắc đầu bất lực: Hai người này... cũng đã có tuổi rồi, sao còn như hài tử thế?

Lúc này, Ông Linh Tiêu và Công Dã Ti Đồng vừa rời khỏi Phi Hoa Tiểu Trúc, đang trên đường đến Nam Quan Các.

"Linh nhi" Công Dã Ti Đồng vừa đi vừa nhỏ giọng "Sao ta cảm thấy Chưởng Viện trong Phi Hoa Tiểu Trúc hôm nay khí thế hơn hẳn mọi khi vậy?"

Rõ ràng là một người hòa ái dễ gần, thế mà vừa rồi nàng đến mức thở mạnh cũng không dám...

"Chắc là..." – Ông Linh Tiêu khẽ chau mày, nhớ lại năm xưa chính nàng cũng từng vì chuyện này mà trăn trở một hồi. Khi ấy, đại sư tỷ từng nói với nàng thế nào nhỉ?

"A, hình như là vì ở trong viện của chính mình, chưởng viện sẽ càng thư thái hơn." Nàng bỗng sáng mắt, "Phải rồi, ta nhớ rõ đại sư tỷ đã nói như vậy."

"Á?" Công Dã Ti Tùng trợn tròn mắt, kinh ngạc thốt lên, "Chưởng Viện thư thái thì khí thế lại càng mạnh mẽ hơn ư?"

Chẳng phải khi thư giãn, uy thế thường giảm sao?

Bình Luận (0)
Comment