Đoàn Sủng Tiểu Sư Muội - Liễm Chu

Chương 143

Đối diện với vấn đề của Công Dã Ti Đồng, Ông Linh Tiêu suy nghĩ một hồi, rồi nói: "Vậy có nghĩa là Chưởng Viện thường cố ý ức chế khí thế sao?" Chợt nhận ra vấn đề này, nàng như phát hiện ra một chuyện trọng đại, cảm thấy cần phải cùng sư muội bát quái một phen.

Trong khi nói chuyện, hai người đã đến Nam Quan Các. Cảnh Hàm U nở nụ cười, mời hai người vào. Thần Nhứ sắc mặt vẫn tái nhợt, môi gần như trong suốt, thấy hai người liền cười nói: "Tân hôn, sao lại đến chỗ ta vậy?"

Hai người mặt đỏ thục táo, Công Dã Ti Đồng đi sang một bên hỏi Cảnh Hàm U tình hình của Thần Nhứ thế nào, so ra, nàng cảm thấy Cảnh Hàm U dễ gần hơn. Thần Nhứ... nàng cảm thấy có chút không đối phó nổi.

Thần Nhứ liếc nhìn Công Dã Ti Đồng, hỏi: "Cảm giác thế nào?"

Ông Linh Tiêu mặt đỏ bừng, đáp: "Cảm giác gì chứ? Đâu phải lần đầu gặp. Đại sư tỷ, vết thương của người thế nào rồi?"

"Yên tâm, ta bị thương là tự nguyện, đều nằm trong kế hoạch của ta, không có gì nghiêm trọng." Nàng nắm tay Ông Linh Tiêu, "Cho dù muội không tin ta, cũng nên tin vào khả năng của Huyết Tằm sư phụ, Công Dã của muội là Huyết Tằm sư phụ cứu sống đó."

"Sư tỷ càng ngày càng thích trêu chọc người khác." Ông Linh Tiêu quay mặt đi.

Lúc này, ánh mắt của Thần Nhứ và Ông Linh Tiêu đều rơi vào tay Công Dã Ti Đồng. Nàng cầm hai cây hồng chúc, mỗi tay một cây, trông có vẻ hơi buồn cười.

"Đồ vật do Dịch Quốc gửi đến, bên trong có thêm hương liệu, nói là có tác dụng an thần." Thần Nhứ giải thích, "Ta đã cho Tê Tê xem qua, không có vấn đề gì, nhưng có an thần hay không thì không rõ. Hai người mang về dùng thử, dùng hết thì nói với ta, chỗ ta vẫn còn."

Sau khi Dịch Quốc phục quốc, Thần Nhứ mang hết mọi tiếng xấu lui về sau. Công lao lớn như vậy, dù là ai thượng vị cũng sẽ có chút kiêng dè. May mà Dịch Quốc có truyền thống công chúa giám quốc, đời trước là Thần Nhứ, đời này là thân muội muội của nàng, Dịch Già Tĩnh Lan. Cùng xuất thân từ Phi Diệp Tân, Dịch Già Tĩnh Lan dù không bằng Thần Nhứ, nhưng cũng hơn người thường rất nhiều. Có nàng ở đó, lại thêm Thần Nhứ cố ý tránh hiềm nghi, hiện tại vẫn coi như yên ổn.

Dịch Quốc có nhiều sản vật liên quan đến dung mạo, mỗi khi có đồ mới, Dịch Hoàng đều bí mật phái người gửi đến, cũng khá chu đáo.

"Đa tạ đại sư tỷ." Công Dã Ti Đồng nói. Nàng dung mạo xinh đẹp, mới kết hôn, mặc hồng y càng thêm rực rỡ, tiếng "đại sư tỷ" này gọi ra ngọt ngào, Thần Nhứ và Ông Linh Tiêu đều run lên.

"Vào cửa là người của Phi Diệp Tân, tiếng 'đại sư tỷ' này ta cũng nên nhận." Thần Nhứ lục lọi bên cạnh một hồi, lấy ra hai khối ngọc, không lớn lắm, bích sắc trong suốt, hình dáng vuông vức, "Nhận một tiếng ' đại sư tỷ' tự nhiên phải tặng lễ vật, hai khối ngọc này ta thấy phẩm ngọc cũng được, hai người mang về tìm thợ chế tác chút đồ đi."

Công Dã Ti Đồng nhìn ngọc, nàng xuất thân từ công tước hầu gia, mắt nhìn cũng có, loại ngọc liệu này giá trị không chỉ ngàn vàng?

"Hàm U sư tỷ, sư tỷ như vậy thật là hoang phí sao?" Nàng cảm thấy vẫn là Ông Linh Tiêu tốt, dù giàu có nhưng không hoang phí.

Cảnh Hàm U ngượng ngùng ho hai tiếng, "Hai khối đá này... ta có nhiều lắm, không tính là hoang phí."

Đừng nhìn Cảnh Hàm U trong thư viện bị Chưởng Viện mắng, bị Giang Phong Mẫn luyện, người ta cũng là chính thống đích xuất công chúa. Nàng theo Thần Nhứ rời khỏi Lịch Quốc, trở về Phi Diệp Tân, lúc đầu hoàng đế và hoàng hậu Lịch Quốc thật sự tức giận. Nhưng họ suy nghĩ mãi cũng không dám phái người đến Phi Diệp Tân đòi người, chỉ có thể liên tục viết thư năn nỉ, năn nỉ không được thì uy hiếp, uy hiếp không được thì không viết thư nữa. Nháo mấy năm, cuối cùng vẫn là nữ nhi của mình, hoàng hậu mềm lòng.

Nghe nói Cảnh Hàm U ở Phi Diệp Tân sống vất vả, hoàng hậu phái người gửi rất nhiều đồ tốt đến, tiếc là những đồ này trong mắt các phu tử cũng chỉ là tàm tạm, không có gì đáng chú ý, hơn nữa các phu tử cũng không thiếu, những đồ này đều không động, toàn bộ gửi vào Nam Quan Các.

Theo ý của Thần Nhứ, đồ vật đóng gói gửi lại, họ không dùng, rồi để Cảnh Hàm U viết thư giải thích rõ ràng là được. Nhưng Cảnh Hàm U đối với lúc trước mẫu hậu tính kế Thần Nhứ trong "Hư Không" động tay chân còn canh cánh trong lòng, đồ cũng không trả lại, cứ thế thu hết.

Đối với chuyện này, Thần Nhứ mặc dù cảm thấy Cảnh Hàm U như hài tử, cũng mặc nàng. Mấy năm nay, đồ tốt của hai người thật sự tích lũy không ít, Thần Nhứ sẽ không động, nhưng Cảnh Hàm U cảm thấy đồ vật là để dùng, để không cũng phí.

Công Dã Ti Đồng nghe xong lời của Cảnh Hàm U trợn tròn mắt, nàng đột nhiên cảm thấy đây không phải là thư viện, mà là kim khố, sao mỗi người ở đây đều giàu có như vậy? Đã giàu có như vậy sao còn đến đây làm phu tử? Chẳng trách nơi này đệ tử không phú cũng quý, nếu không làm sao mời được những phu tử toàn thân dát vàng này?

Công Dã Ti Đồng vốn không giỏi giấu cảm xúc, nên bao ý nghĩ đều hiển lộ rõ trên nét mặt, khiến Thần Nhứ và Cảnh Hàm U cười đến không dừng được.

Ông Linh Tiêu thấy nàng ngơ ngẩn, liền bước tới gõ nhẹ trán nàng một cái: "Nàng lại đang nghĩ ngợi những chuyện gì nữa vậy?"

Công Dã Ti Đồng ôm lấy Ông Linh Tiêu, thở dài: "Tiểu sư muội, ta có phải là người nghèo nhất thư viện không?"

Ông Linh Tiêu vội gạt tay nàng ra, nhắc nhở: "Đây là Nam Quan Các, không phải viện chúng ta."

Thần Nhứ bèn cười nói: "Công Dã, tại Phi Diệp Tân, không dùng giàu nghèo để phân cao thấp."

Công Dã Ti Đồng liếc mắt nhìn Thần Nhứ, rồi lại quay sang nhìn hai khối ngọc lấp lánh bên giường, khẽ lẩm bẩm: "Đại sư tỷ, lời này từ miệng người thốt ra... thật không có bao nhiêu thuyết phục."

Ông Linh Tiêu đánh nhẹ nàng một cái, chỉ vào sống mũi mình nói: "Sao lại không thuyết phục? Nàng thử nhìn ta xem? Ta là do Chưởng Viện cứu ra từ lãnh cung, ta có bạc sao?"

Công Dã Ti Đồng cười khẽ, phản bác: "Sư phụ nàng có bạc."

Ông Linh Tiêu lại thoáng nghĩ đến Cố Ly, tiếp lời: "Nàng xem Ly sư tỷ, Giang sư phụ cũng chẳng bạc."

Công Dã Ti Đồng bĩu môi, nói như đinh đóng cột: "Nhưng thê tử Cố Ly có bạc, thê tử của sư phụ Cố Ly lại càng có bạc." Nàng đã đem cả Chưởng Viện tính vào.

Cảnh Hàm U bất giác hít một hơi lạnh. Lần đầu tiên nghe có người dám đem Chưởng Viện xem như thê tử của Giang Phong Mẫn. Nghe thấy liền lạnh sống lưng!"

Đang lúc cả phòng náo nhiệt, Tần Tê từ ngoài bước vào, phía sau còn có Cố Ly. Trên tay Cố Ly xách hỏa lò, bên trên còn đang nấu một ấm thuốc.

"Ồ? Phương pháp này thật hay, không sợ thuốc nguội." Công Dã Ti Đồng vừa thấy đã thấy thú vị.

Tần Tê thân thiết với Ông Linh Tiêu, vừa thấy mặt liền trêu: "Công Dã, không bắt nạt Linh nhi đó chứ?"

Lời này... quả thật dễ khiến người ta hiểu lầm.

Ông Linh Tiêu không nói gì, mà vẻ mặt Công Dã Ti Đồng thì lại đầy gian xảo như thể hiểu nhầm thật rồi.

Tần Tê không phát giác, còn định hỏi thêm, thì bị Cố Ly khẽ nhắc: "Đến giờ cho đại sư tỷ uống thuốc rồi."

"À đúng đúng." Tần Tê lập tức bỏ qua, nâng ấm thuốc rót ra một bát rồi đưa lên cho Thần Nhứ.

Mùi thuốc đắng tràn khắp phòng, khiến ai nấy cau mày. Cảnh Hàm U cẩn thận đón lấy bát thuốc, thổi nhẹ rồi đưa tới tay Thần Nhứ: "Cẩn thận, còn nóng."

Tần Tê chỉ tay vào lò: "Ly tỷ tỷ."

Cố Ly phất tay một cái, hỏa khí trong lò tức thì tắt ngúm.

Công Dã Ti Đồng rùng mình: "Lạnh quá!"

Tần Tê cười, nói: "Đi thôi, để đại sư tỷ nghỉ ngơi nhiều một chút."

Bốn người rời đi, Tần Tê cùng Ông Linh Tiêu tay trong tay đi phía trước, còn lại Cố Ly và Công Dã Ti Đồng đi sau. Hai người trước vừa đi vừa cười nói, hai người sau lại có phần trầm mặc.

Không ngờ Cố Ly là người chủ động mở lời: "Nội thương của ngươi đã khá hơn chưa?"

Công Dã Ti Đồng nhìn quanh, xác nhận xung quanh không ai rồi mới chắc chắn rằng Cố Ly đang nói với mình: "Cũng không còn gì đáng ngại, chỉ là Huyết Tằm sư phụ dặn chưa được dùng nội lực." Kỳ thực nàng cũng đã bứt rứt lắm rồi.

"Vậy thì cứ an dưỡng thêm ít lâu. Dù sao ngươi cũng không vội. Dưỡng thân thể cho tốt, chớ phụ lòng Linh nhi." Giọng nói của Cố Ly vẫn đều đều, mặt thì lạnh như băng, nhưng lời thì lại khiến người ta ấm lòng, quả là cảm giác kỳ lạ.

Công Dã Ti Đồng đưa tay lên gãi đầu, không may chạm vào cục u trên trán, vội thu tay lại, cười gượng: "Ngươi... hình như rất quan tâm tới Linh nhi?"

Cố Ly nghiêng đầu nhìn nàng. Ánh mắt lạnh lẽo như băng sương, nhưng dung nhan lại đẹp đến rung động lòng người.

"Linh nhi là đệ tử thân truyền của Văn sư phụ. Văn sư phụ đối với ta có nửa sư tình. Tất nhiên ta phải quan tâm Linh nhi nhiều hơn." Giọng Cố Ly vẫn thanh lãnh, rõ ràng lý trí.

Công Dã Ti Đồng gật đầu cười tươi: "Ngươi cứ yên tâm. Ta sẽ đối xử với Linh nhi thật tốt. Nàng là sư muội của ngươi, cũng là sư muội của ta, mà giờ còn là... thê tử của ta nữa." Nói đến đây, nét mặt nàng rạng rỡ như ánh bình minh.

Cố Ly khẽ mỉm cười, nụ cười khiến Công Dã Ti Đồng chấn động tâm thần. Giai nhân như vậy, một nụ cười thôi đã đủ khiến cả thiên hạ say mê. Thảo nào xưa nay nàng không thường cười, nếu cười nhiều, e rằng sẽ có kẻ vì nàng mà sinh bệnh tương tư.

"Ngươi... ngươi cười rồi đó nha!" Công Dã Ti Đồng tròn mắt kinh ngạc, dáng vẻ chẳng khác nào một kẻ quê mùa chưa từng thấy mỹ nhân cười.

Cố Ly khẽ nhướng mày, mắt mang ý trêu: "Công Dã, chẳng những ngươi cưới được một tiểu thê tử, mà còn có thêm bọn ta, những tẩu tẩu này nữa." Nàng nói xong, ánh mắt như có như không, thể hiện 'ngươi tự xem mà làm đi'.

Phía trước là một lối rẽ, hai đôi người cũng theo đó mà chia nhau ra đi.

Ông Linh Tiêu quay đầu lại, chợt thấy vẻ mặt Công Dã Ti Đồng đầy hoảng hốt, liền thắc mắc hỏi: "Nàng sao thế? Vừa rồi Ly sư tỷ nói gì với nàng à?"

"Hu hu hu!" Công Dã Ti Đồng nhào đến ôm chầm lấy nàng, nước mắt rưng rưng:
"Linh nhi, Cố Ly...dọa ta đó!"

Ông Linh Tiêu vừa định hỏi rõ ngọn ngành, thì phía trước Quan Tuyết Tịnh cùng Phượng Thiên Tư đi ngang qua. Thấy hai người đang ôm nhau, Quan Tuyết Tịnh liền trêu: "Linh nhi, hai người có cần thiết phải như vậy không? Tân hôn đấy, nhưng cũng là ban ngày ban mặt, nhớ giữ hình tượng một chút!"

Ông Linh Tiêu lập tức kéo Công Dã Ti Đồng ra khỏi người mình: "Về phòng rồi nói!"

"Ồ..." Công Dã Ti Đồng phụng phịu, bĩu môi. Ai cũng lo nàng ức hiếp Linh nhi, nhưng rõ ràng người bị ức hiếp là nàng cơ mà! Không ai hỏi nàng có bị bắt nạt không cả!

Trên bầu trời cao, Ôn Vô Ảnh lơ lửng, nụ cười tiên tử, đáng yêu lạ thường. Chỉ có Lãnh Vi Chi bên cạnh mới thấy được dung nhan đó.

"Sư phụ, người lại đang nhớ tới điều gì thế?" Lãnh Vi Chi hỏi nhỏ.

"Bọn họ bắt nạt tiểu Công Dã." Ôn Vô Ảnh mỉm cười, ngón tay chỉ về phía dưới, nơi Công Dã Ti Đồng đang bị "áp giải" về phòng. "Người ta cũng biết võ công, chờ nội thương khỏi hẳn, thể nào cũng khiêu chiến từng người một."

"Sợ nàng sao?" Lãnh Vi Chi bật cười. Nghĩ đến cảnh đó, trong lòng cũng thấy thú vị: tiểu Công Dã bị sư tỷ sư môn thay nhau "giáo huấn".

Ôn Vô Ảnh có lẽ cũng hình dung ra khung cảnh ấy, nụ cười càng thêm rạng rỡ, mắt híp lại thành trăng non.

Đệ tử lớn rồi, đệ tử lớn rồi cũng rất vui.

Công Dã Ti Đồng bị kéo về phòng, vẫn không cam tâm: "Nàng không thể để ta giữ chút thể diện sao?"

Công Dã Ti Đồng vừa giãy giụa, vừa quay đầu lại, đúng lúc thấy khuôn mặt Ông Linh Tiêu đang khẽ cười, trong sáng như gió sớm. Nhớ tới việc người này nay đã là người gần gũi nhất đời mình, Công Dã Ti Đồng đột ngột quay lại, ôm lấy nàng thật chặt:

"Linh nhi, chúng ta... phải mãi mãi bên nhau."

Ông Linh Tiêu lặng im, không đánh nàng như thường lệ, chỉ ngoan ngoãn để nàng ôm, tựa đầu vào lòng nàng:

"Công Dã Ti Đồng, dẫu quá khứ có bao nhiêu khổ đau, nhưng nay ta và nàng đã thành thân. Chúng ta... phải hạnh phúc, vui vẻ."

Hai người đều là thiên chi kiêu nữ, xuất thân tôn quý, nhưng lại gặp biến cố, tuổi thơ u uất hơn thường nhân gấp bội. May mắn thay, đều được sư môn cứu rỗi, lớn lên trong ánh sáng và tiếng cười. Nay có được nhau, tháng năm bình lặng, đời này... không còn gì hối tiếc.

Bình Luận (0)
Comment