Chương 1017: Những người xui xẻo
Chương 1017: Những người xui xẻoChương 1017: Những người xui xẻo
Chương 1017: Những người xui xẻo
"Thật sự là rất khó đoán, thực lực hai người này đều thần bí mạc trắc. Nếu không tận mắt chứng kiến, ta thật không dám tùy tiện kết luận. Cái bàn cược kia cũng có chút thú vị, Nguyễn tiên tử có muốn cược một phen hay không?"
Nhìn thấy sự náo nhiệt nơi này cũng khiến Cổ Đàn Kiếm sinh ra hứng thú nhất thời, y cũng không phải yêu thích những trò cá cược này, chỉ là muốn củng cố suy đoán của mình.
"Cổ công tử tự mình đi đặt cược đi." Nguyễn Bích Như lắc lắc đầu, đôi mắt vẫn nhìn ve phía lối vào Chiến Tiên tháp.
Bởi vì sự hò hét lôi kéo mọi người của trung niên Thiệu mập và người của Đức Vân đường, quảng trường phụ cận Chiến Tiên tháp vốn đã có không ít người, lúc này càng thêm đông đúc hơn nữa. Khi vừa nghe được bên trong Chiến Tiên tháp sẽ diễn ra một tràng đại chiến hiếm thấy, không khỏi cảm thấy phấn khởi, hận không thể lập tức chạy qua đó để tận mắt chứng kiến.
Ngay cả mấy tên thị vệ phụ trách duy trì trật tự, lúc này cũng mở to hai mắt, nhìn chằm chằm vào động tĩnh bên trong Chiến Tiên tháp.
Nguyễn Bích Như lơ đễnh liếc mắt nhìn xung quanh, lập tức bị dọa cho nhảy dựng. Mới chỉ thoáng chốc thời gian vừa rồi, không ngờ đã có mấy ngàn người vây kín xung quanh nơi này, thậm chí có không ít tu sĩ Trúc Cơ kỳ cũng chạy tới nơi này xem náo nhiệt.
Trước đó Nhiếp Biên Thành dẫn theo mấy tên tùy tùng hung hãn xông vào, muốn tìm Đông Phương Bạch gây sự. Tuy nhiên, khi chưa đến nửa nén hương thời gian, những người này đều lân lượt bị giết cho chạy ra khỏi Chiến Tiên tháp. Trên người đều có thương thế khác nhau, đặc biệt là Tông Việt, gương mặt sưng vù, nhìn vô cùng khó coi.
Người tiến vào lần này là Ưng Nham lão quái, một người cũng có tiếng tăm không nhỏ ở Đan Vương thành. Sau khi lão tiến vào Chiến Tiên tháp, thời gian đã qua đi gân một nén hương, mà vẫn còn chưa phân ra thắng bại, xem ra thực lực của lão ta còn cường hãn hơn lời đồn rất nhiều.
Trong Chiến Tiên tháp tuy rằng thỉnh thoảng cũng có người bị truyền tống ra, nhưng điều là những kẻ không liên quan, khiến cho những người đang vây quanh không khỏi ồ lên rồi lại thất vọng.
Thời gian lại qua đi mấy hơi thở, một tráng hán râu ria lôi thôi lếch thếch bị quẳng bay ra ngoài.
Mọi người xung quanh nhìn thấy bóng người xuất hiện, trái tim liền trở nên thấp thỏm. Sau khi nhìn rõ bóng dáng chật vật kia, lại không khỏi tức giận, tựa như có ngóng trông rồi cũng có thất vọng. Thậm chí có người còn trút giận quát lên."Tên khốn khiếp kia, ngươi giỡn mặt với mọi người hả. Sớm không vào, muộn không vào, tại sao cứ phải ngay lúc này đi vào Chiến Tiên tháp, ngươi muốn chọc tức bản đại gia hả." Tên tráng hán râu ria bị tiếng quát mắng làm cho giật nảy mình, lại nhìn thấy xung quanh Chiến Tiên tháp đã có mấy ngàn người vây quanh. Cho dù bình thường y to gan như thế nào, đặt trong tình hình như vậy cũng bị cho dọa cho không dám đáp trả, thầm nghĩ khi nào mà bản thân lại trở nên có cân lượng như thế, một hơi có mấy ngàn người vây quanh, tràng diện này không khỏi quá lớn đi.
"Các vị đạo hữu, tại hạ bình thường cũng rất là khiêm nhường cẩn thận, nếu có lỡ đắc tội vị đại nhân vật nào, vẫn thỉnh mong ngài đại nhân đại lượng, tha cho tiểu nhân một con đường sống." Gương mặt tráng hán râu ria đầy bi phẫn, dáo dác nhìn xung quanh. Cho dù bản thân không cẩn thận lỡ đắc tội người nào đó, cũng không cần phải xuất động mấy ngàn người vây lấy bản thân như vậy chứ?
"Cút đi, cút về nhà ngươi đi!" Đám người đặt cược ở xung quanh nghe y nói vậy liền trợn tròn mắt quát. Lúc này bọn họ chỉ quan tâm tới việc đặt cược của mình, nhưng cứ thỉnh thoảng bị những người không liên quan xuất hiện ở lối vào Chiến Tiên tháp vô tình phá rối, tự nhiên là không còn bao nhiêu kiên nhẫn, nghe tên tráng hán râu ria này nói thế thì càng thêm tức giận, suýt tí nữa muốn giết người.
Nhìn thấy hán tử râu ria với vẻ mặt cực kỳ xấu hổ cúi đầu chạy đi, gương mặt vốn lạnh lùng của Nguyễn Bích Như cũng nhịn không được mà cười lên khúc khích. Tên gia hỏa này cũng thật là xui xẻo, khi không lại bị giáo huấn bị chửi rủa một phen, mà không thể nói được gì, càng không biết lý do vì đâu.
"Cũng không biết cuộc chiến bên trong rốt cuộc ra sao, thật là mong ngóng chết đi được." Có tên hán tử đặt cược rất lớn không ngừng lẩm bẩm nói.
"Xem tình hình này chỉ sợ thực lực hai bên ngang tài ngang sức. Ưng Nham lão quái vô trong lâu như thế, nếu như tên gia hỏa mới đến kia không chống đỡ nổi, sợ rằng đã sớm bị giết ra khỏi tháp rồi."
Mọi người ai ai cũng đều tỏ ra am hiểu phân tích đủ loại đạo lý, cuối cùng thống nhất ra được một cái kết cục kinh người. Tên tu sĩ mới tới không có chút danh tiếng, không có bất kỳ lai lịch bối cảnh nào, không ngờ lại có thể đánh tới bất phân thắng bại với Ưng Nham lão giả, cường giả xếp vào trong hai mươi thứ hạng đầu tiên của tu sĩ Kim Đan kỳ ở Đan Vương thành.
Thời gian càng kéo dài, sắc mặt đám người Nguyễn Bích Như, Cổ Đàn Kiếm càng thêm ngưng trọng, tập trung toàn bộ tinh thần chăm chú quan sát lối vào tựa như muốn nhìn xuyên thấu vào bên trong để quan sát được cuộc chiến kia.
Chốc lát sau nữa, một bóng người màu xám bị đá bay ra khỏi Chiến Tiên tháp. Râu và tóc của người này bị cắt đứt một mảng lớn, khóe miệng đầy máu, cánh tay phải còn đang không ngừng run rẩy.
"Cái gì!" Mọi người cơ hồ khó có thể tin nhìn hết thảy trước mắt. Thắng bại đã rõ, nhưng kết quả lại lân nữa vượt ngoài sức tưởng tượng của đa phần mọi người ở đây.
Sắc mặt Tông Việt càng xám như tro tàn, thậm chí gã còn cảm thấy hai chân mình không ngừng run lên. Người bị giết ra khỏi Chiến Tiên tháp không ngờ lại là Ưng Nham lão quái! Một tuyệt đỉnh cường giả trong Kim Đan hậu kỳ.
Ánh mắt Nhiếp Biên Thành càng trở nên tối sầm đi. Y thế nào cũng không thể nghĩ tới, cái tên gia hỏa trông vô cùng xấu xí đen đúa kia lại cường hãn đến mức độ như thế, lần này thật sự đá trúng tấm thiết bản rồi!