Chương 1018: Chờ đợi để chiêu mộ
Chương 1018: Chờ đợi để chiêu mộChương 1018: Chờ đợi để chiêu mộ
Chương 1018: Chờ đợi de chiêu mộ
Ưng Nham lão quái kinh sợ và tức giận liếc nhìn về phía Chiến Tiên tháp. Trên thực tế thời gian song phương chiến đấu còn nhanh hơn tưởng tượng của mọi người."Đáng tiếc là bản thân tạm thời không thể vận dụng Lục Thiên Ưng Vũ, nếu không Hươu chết về tay ai còn chưa biết được." Nhưng cho dù là như thế, Ưng Nham lão quái vẫn kiêng ki tên thanh niên mặt đen này tới mức độ khó có thể hình dung được.
Kiếm y kinh thiên đó, bên trong sự phiêu du bất định kia dung hợp sát ý vô tận. Ngay cả một tu sĩ Kim Đan kỳ quanh năm sát phạt như lão, đối mặt với sát ý triệt để bạo phát của đối phương, cũng cảm nhận được một sự lạnh lẽo thấm đẫm tới tận xương tủy.
Một tu sĩ Kim Đan kỳ trẻ tuổi như vậy sao có thể tu luyện ra kiếm ý kinh khủng như thết Trong ánh mắt kinh hãi của Ưng Nham lão quái còn chất chứa vài phần thần sắc khó hiểu.
Lúc này trên toàn bộ quảng trường phía trước Chiến Tiên tháp đã gần như trở nên hỗn loạn. Không chỉ vì số linh thạch cá cược mà còn là do trong Đan Vương thành lại có thêm một tu sĩ Kim Đan kỳ yêu nghiệt quật khởi. Kẻ này trước đây hoàn toàn vô danh, lúc này lại hoành không xuất thế, nhất cử kích bại Ưng Nham lão quái. Điều này làm dấy lên một cơn bão táp trong chúng tu sĩ Kim Đan kỳ ở Đan Vương thành.
"Ưng Nham đạo hữu, không biết tên tiểu tử Đông Phương Bạch kia. . " Nhiếp Biên Thành đi tới bên cạnh Ưng Nham lão quái, muốn thám thính một số quá trình động thủ với tên Đông Phương Bạch kia. Dù sao mấy người thủ hạ của y cũng bại quá nhanh, ngay cả vạt áo đối phương còn không chạm được. Ưng Nham lão quái tuy rằng cũng bị đánh bại, nhưng vẫn có thể chiến đấu với đối phương một khoảng thời gian, chắc hẳn cũng có chút hiểu biết về thủ đoạn của Đông Phương Bạch.
Hiện tại y đã hoàn toàn đắc tội đối phương, tìm hiểu thêm một chút ve thực lực của Đông Phương Bạch, sau này trong lòng cũng có sự chuẩn bị nhất định. Lúc này Nhiếp Biên Thành đã hạ quyết tâm, về sau nếu như không có chuyện gì y tuyệt đối không tùy tiện ra khỏi Đan Vương thành, tránh cho đối phương thừa dịp trả thù.
"Cút!" Nhưng hiện tại Ưng Nham lão quái đang cực kỳ nóng nảy, sau khi bại dưới tay tên Đông Phương Bạch kia, một chút lợi ích gì cũng không đạt được, bản thân còn bị thương không nhẹ, thật là trộm gà không được còn mất nắm thóc, thật là quá xúi quấy. Đối với cái tên công tử dựa vào chút gia thế tác oai tác quái treo thưởng này, tự nhiên là không thể tốt đi đâu được.
Trên trán Nhiếp Biên Thành nổi đầy gân xanh. Y cũng xuất thân từ tu tiên thế gia trong Đan Vương thành, đã từng bị ai sỉ nhục trước mặt nhiều người như thế. Tên Ưng Nham lão quái này có phách lối khoa trương thế nào đi chăng nữa, cũng bất quá chỉ là một tu sĩ Kim Đan kỳ mà thôi. Nhưng khi nhìn thấy ánh mắt sắc bén như đao giống như muốn đâm thẳng vào tim mình của Ưng Nham lão quái, Nhiếp Biên Thành lại mơ hồ cảm thấy có chút đau đớn.
Lúc này y mới hiểu được sự chênh lệch thực lực không nhỏ giữa bản thân và những cao thủ đỉnh tiêm này. Lời chế giễu vừa sắp ra khỏi miệng lại vội vàng nuốt lại vào. Bản thân y đã đắc tội một tên Đông Phương Bạch thực lực cực kỳ kinh khủng, lại đắc tội thêm Ưng Nham lão quái này, lẽ nào y thật sự muốn cả đời trốn trong Đan Vương thành sao?
Trong gia tộc tuy rằng cũng có Nguyên Anh lão tổ, nhưng không thể nào lại suốt ngày đi theo bảo vệ y. Cho dù là thân sinh phụ mẫu, cũng không có khả năng thời khắc nào đều bảo hộ bên cạnh. Cường địch như vậy, ít đi một người càng tốt, không nên chỉ vì tức khí nhất thời mà khiến cho cả đời phải trốn tránh! Quân tử báo thù, mười năm chưa muộn. Đợi sau này khi thực lực đủ mạnh, lại tìm tới đám gia hỏa này lấy lại cả gốc lẫn lời. Trong đầu Nhiếp Biên Thành suy nghĩ rất nhanh, tâm cơ sâu xa như vậy, không phải là một kẻ như Tông Việt có thể so bì, sau đó lập tức rời đi.
"Thật là không hề nghĩ tới, hắn ta đã quét sạch tất cả đối thủ. Thực lực của Đông Phương huynh này không ngờ lại đáng sợ đến như vậy. Không chỉ riêng đan đạo, mà tu vi bản thân cũng càng kinh người hơn nữa." Cổ Đàn Kiếm không ngừng tán thưởng nói.
Đôi mắt xinh đẹp của Nguyễn Bích Như cũng nổi lên từng cơn sóng gợn, nhân vật kinh tài tuyệt diễm như thế, dù là ở trong Đan Vương thành nơi tu sĩ nhiều như mây, cũng nhất định sẽ trở thành một ngôi sao sáng chói nhất. Cho dù người này tính tình điệu thấp, không thích phô trương, nhưng một khi hắn bạo phát ra thì không ai có thể che mờ được ánh sáng kinh người này.
Lúc này Lục Tiểu Thiên đang chiến đấu với Ngưu Thủ Khô Lâu yêu lần nữa, gần như không hề biết rằng bên ngoài Chiến Tiên tháp đã xảy ra rất nhiều chuyện.
Nguyễn Bích Như chờ ở bên ngoài Chiến Tiên tháp một lúc, vốn là muốn đợi Lục Tiểu Thiên ra ngoài, mọi người hàn huyên một lúc, thử còn có khả năng chiêu mộ hắn không, chỉ là nàng đợi một hồi, cũng không hề thấy bóng dáng của hắn đâu cả.
Cũng có không ít người khác đứng chờ bên ngoài Chiến Tiên tháp, muốn được chứng kiến phong thái của vị cao thủ Kim Đan kỳ tuyệt đỉnh này. Nhưng điêu khiến mọi người thất vọng chính là dù đã chờ đợi mấy canh giờ, cũng không hề có dấu hiệu cho thấy rằng đối phương sắp ra ngoài.
Thậm chí có thế lực vì muốn lôi kéo Lục Tiểu Thiên, còn tốn công phái người chờ ở bên ngoài, mong đợi được đại giá của Lục Tiểu Thiên, liên tiếp mấy ngày chưa từng gián đoạn. Nhưng tất cả đều không nói lên lời chính là từ đầu tới cuối không hề nhìn thấy thân ảnh của Lục Tiểu Thiên ra khỏi Chiến Tiên tháp.
Cũng có người dựa vào quan hệ với thị vệ mà nhờ dò la tung tích hắn, nhưng lần này Lục Tiểu Thiên đã rút ra được một bài học, sau khi đại chiến với Ngưu Thủ Khô Lâu yêu một hồi, liền đổi qua một địa phương khác, như vậy muốn tìm thấy Lục Tiểu Thiên càng thêm khó khăn hơn nhiều.
Việc như vậy cứ duy trì hơn nửa tháng thời gian, đa phần mọi người đều đã tạm thời từ bỏ tâm tư của mình. Ai cũng không biết tên thanh niên mặt đen này sẽ ở lại trong Chiến Tiên tháp bao lâu. Hoặc có lẽ đối phương đã dịch dung thay đổi thành một bộ dạng khác âm thâm ra khỏi Chiến Tiên tháp cũng không chừng.