Độc Bộ Thành Tiên (Dịch)

Chương 1022 - Chương 1022: Rời Đi

Chương 1022: Rời đi Chương 1022: Rời điChương 1022: Rời đi

Chương 1022: Rời đi

"Không cần phải đại lễ như thế, ngươi cũng đã theo ta thời gian không ngắn, ban cho ngươi một hồi tạo hóa thì có là gì. Từ nay về sau thời gian ta ở Đan Vương thành sẽ tương đối ít, nhiệm vụ của các ngươi ở Đan Vương thành vẫn như trước." Lục Tiểu Thiên nói.

"Cái gì, công tử muốn rời đi sao?" Tiêu Vân kinh hãi nói. Trước đây Lục Tiểu Thiên cũng thường rời khỏi Đan Vương thành, lâu thì hơn nửa năm, ngắn thì hai ba tháng, nhưng chưa hề nói qua những lời này. Lần này đối phương rời đi có khả năng không biết phải bao lâu nữa mới quay về.

"Công tử dự định khi nào quay về?"

"Cũng rất khó nói, mười mấy năm, mấy chục năm, không biết chính xác được." Lục Tiểu Thiên lắc lắc đầu nói. Trong lòng hắn cũng không biết thế nào. Lúc trước lựa chọn ở lại Đan Vương thành, cũng chính là vì có thể dễ dàng thu thập linh vật cần thiết để luyện chế Kết Anh đan. Ngoài ra Chiến Tiên tháp cũng có tác dụng tôi luyện nhục thân cực lớn với hắn. Nếu không chỉ trong bốn mươi năm ngắn ngủi, hắn cũng không thể nào đạt tới cửu giai được.

Nhưng hiện tại trong kết giới đã dự trữ không ít tài liệu luyện chế Kết Anh đan, nhục thân cũng đã thuận lợi tiến giai, không còn cần thiết phải lưu lại ở Đan Vương thành nữa.

Bốn mươi năm này, Lục Tiểu Thiên vẫn luôn thử luyện chế Kết Anh đan, nhưng lại liên tục thất bại. Có lẽ việc liệp sát yêu thú trong thời gian dài, lại chiến đấu ở tần suất cao, rồi lại bế quan hấp thu những kinh nghiệm đó, không thích hợp để luyện đan.

Bất kể là phương diện nào, trận đạo, luyện đan, hay đột phá tu vi, ngoại trừ thực lực bản thân ra, tâm cảnh của vô cùng trọng yếu. Mấy lần luyện chế không thành công, Lục Tiểu Thiên cũng suy nghĩ qua một số vấn đề có thể xảy ra. Nên hắn dự định đi ra ngoài một thời gian, để đầu óc bản thân có thể buông lỏng một chút. Khi nắm khi buông, văn võ chi đạo, cổ kim chỉ lí. (Ý nói có cương có nhu, cái gì quá cũng không tốt)

"Tuy ở Đan Vương thành rất ít khi có đấu giá Kết Anh đan, hơn nữa mỗi lần đầu là cái giá trên trời, nhưng ít nhiêu gì cũng có chút cơ hội. Công tử thiên tư ngút trời, thực lực độc bộ Kim Đan kỳ, chỉ cần có được Kết Anh đan, việc cất bước lên Nguyên Anh đại đạo là chuyện trong tầm tay, cân gì phải bỏ gần lấy xa?"

Trong lòng Tiêu Hắc Báo không khỏi tự nhủ, dựa vào số lượng tài liệu yêu thú kinh người, cùng với chỉ thị của Lục Tiểu Thiên, Tiêu Hắc Báo cũng thành lập nên một cái Tiêu thị thương hội. Vừa khai trương chỉ là bày bán một số thi cốt yêu thú, sau khi quy mô dần dân mở rộng, cũng bày bán thêm một số đan dược, hơn nữa cũng đã có được thanh danh rất cao ở Đan Vương thành. Hiện tại thương hội cũng đã di vào quỹ đạo.

Mặc dù số tài liệu yêu thú Lục Tiểu Thiên giao cho Tiêu Hắc Báo vẫn còn rất nhiêu, nhưng Tiêu thị thương hội cũng đã bước qua thời kỳ tân sinh, có thể dựa vào thực lực bản thân vận chuyển bình thường, mỗi tháng đều có thu hoạch phong phú. Được sự cung ứng đan dược sung túc, mà Tiêu Hắc Báo mãi đến bây giờ mới độ kiếp thành Kim Đan. Một mặt là do tư chất bản thân Tiêu Hắc Báo có hạn, mặt khác cũng do Tiêu Hắc Báo có thiên phú nhất định ve phương diện thương nghiệp, đã kinh doanh Tiêu thị thương hội ngày càng phát đạt, vừa hoàn thành mục tiêu kinh doanh, vừa đồng thời giúp đỡ Lục Tiểu Thiên thu thập các loại linh vật.

Sau khi Tiêu Hắc Báo trở thành hội trưởng Tiêu thị thương hội, sớm đã không còn là một người mới chân ướt chân ráo tới Đan Vương thành. Trong bốn mươi năm qua, các cuộc đấu giá hội ở Đan Vương thành cũng từng mấy lần xuất hiện Kết Anh đan, nhưng một là rơi vào trong tay đám tu tiên thế gia, hoặc là được một người thần bí nào đó mua đi. Tiêu Hắc Báo thậm chí còn hoài nghi đó là Lục Tiểu Thiên.

Thực lực của vị công tử trước mắt này đã đạt tới đỉnh phong trong Kim Đan kỳ, tất nhiên phải xung kích Nguyên Anh, âm thâm đấu giá mua đi Kết Anh đan cũng không phải là chuyện lạ.

Nếu như vị chủ tử này có thể nhất cử ngưng kết Nguyên Anh, y thân là hạ nhân, cũng có thể theo cùng nhất phi trùng thiên. Đi theo bên cạnh Lục Tiểu Thiên nhiều năm như thế, Tiêu Hắc Báo hiểu rõ ẩn dưới vẻ bề ngoài trông rất thờ ơ kia là một người cực kỳ dễ gần, nếu không huynh muội bọn họ làm sao có được cơ duyên kết đan? Đi theo vị chủ tử như thế, cuộc sống thậm chí còn tốt hơn những tên công tử xuất thân từ tu tiên thế gia.

Về phần trong lòng Tiêu Vân càng cảm thấy nhiều tư vị phứt tạp, rất là không nỡ, nhưng nàng cũng không hề lên tiếng khuyên can. Những năm này, đại ca đa phần đều ở bên ngoài phụ trách thu mua linh vật, và giao dịch tài liệu yêu thú. Chỉ là mình nàng dành nhiều thời gian tu luyện trong tiểu viện ở bên ngoài động phủ của Lục Tiểu Thiên, thỉnh thoảng còn cùng Lục Tiểu Thiên đi Chiến Tiên tháp. Nàng càng hiểu rõ tính tình vị công tử này hơn đại ca mình nhiều, sẽ không hề bị Đan Vương thành ràng buộc lấy.

"Trên đời này không có cuộc gặp gỡ nào mà không có chia ly. Nếu như không có bất ngờ gì xảy ra, số lần ta quay lại Đan Vương thành cũng sẽ cực kì ít. Bản thân các ngươi tự mình bảo trọng, hết thảy vẫn nên thu thập linh vật như trước, hoặc có khi ta có thời gian sẽ quay về. Lợi nhuận của thương hội chia làm ba phần, cũng đủ cho nhu cầu tu luyện của hai ngươi."

Nói xong câu cuối cùng, thân hình Lục Tiểu Thiên đã hoàn toàn biến mất trong tâm mắt của hai người.

"Dạ, công tử!" Tiêu thị huynh muội vẫn cúi đầu bái lạy, khi lân nữa ngẩng đầu lên, vẻ bất đắc dĩ và mê man vẫn hiện rõ trên gương mặt hai người.

"Muội muội, đi thôi." Tiêu Hắc Báo thở dài, nhìn ve phía muội muội Tiêu Vân vẫn đang thất thân nói.

"Dạ." Tiêu Vân gật đầu, cùng đại ca phá không bay về phía Đan Vương thành.
Bình Luận (0)
Comment